“Bác sĩ, bệnh viện là làm theo nguyện vọng của sản phụ đúng không? Chúng tôi muốn sinh ngay.”
“Mày biết cái gì mà xen vào? Mày chỉ là người ngoài! Phải sinh đúng 14 giờ hai ngày sau! Nhất định là giờ đó!”
Sầm Bội Trân mắt trợn trừng, tinh thần bất ổn, túm lấy bác sĩ như thể đang gây chuyện, ai không biết còn tưởng ở đây xảy ra sự cố y tế.
Tôi lập tức đẩy bà ta ra: “Suốt ngày bát tự bát tự, lừa đá vào đầu rồi à? Không ai biết bà học tâm lý từ bà bán rau đầu làng chắc?!”
“Người gì mà mê tín đến mức này thì hết thuốc chữa, chi bằng chọn luôn ngày tốt, cầm dao cứa cổ chết luôn đi, chết rồi có khi lại phát tài cả nhà!”
5..
Khi đứa trẻ chào đời, Sầm Bội Trân ngơ ngác như bị đần ra.
Nhưng ngay khi nghe là cháu trai thì bà ta nhảy cẫng lên vui mừng.
“Tôi biết mà, hahahaha! Tôi biết mà, mấy thứ bắt nó uống trước khi mang thai quả nhiên có tác dụng! Đáng ra phải nghe tôi, sinh sau hai ngày mới tốt!”
Tôi chỉ biết đảo mắt.
Giới tính thai nhi do tinh trùng quyết định, kiến thức này phổ thông từ lâu rồi, thế mà bà ta còn tốt nghiệp đại học cơ đấy.
“Nhau thai đâu, đưa nhau thai của nó cho tôi, ăn vào còn có thể bổ cơ thể.”
“Giờ lại biết nhau thai bổ cơ thể rồi à? Tôi tưởng bà mang về thờ cơ mà? Bà là bà bầu hay chị Ngô là bà bầu? Nhau thai bác sĩ đã nói sẽ làm thành viên để chị Thư bồi bổ, bà đừng mơ!”
Sầm Bội Trân lườm tôi một cái dữ dằn: “Tao không thèm chấp với mày, nhưng mày đừng có được đà lấn tới, đừng quên mày chỉ là con bảo mẫu!”
5.
Nói xong câu nặng nề đó, bà ta hất tay bỏ đi, nhìn hướng thì chắc là qua tìm bác sĩ gây chuyện nữa.
Nhưng gây chuyện thì mặc bà ta thôi, không có sự cho phép của sản phụ thì bà ta có náo loạn cũng vô ích.
……
Trong vòng hai tiếng sau khi sinh, cơ thể Ngô Thư vẫn liên tục run rẩy dữ dội, vừa vì thuốc tê, vừa vì sợ hãi.
Mẹ ruột của cô ấy đã đến bệnh viện từ trước đó một lúc.
Trong suốt thời gian đó, bà ấy không rời mắt khỏi con gái, đến khi thấy Ngô Thư khá hơn một chút mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng bao lâu, Sầm Bội Trân cũng hậm hực bước vào, nhìn là biết vừa qua bên bác sĩ không đạt được ý đồ gì.
Vừa thấy thông gia, bà ta cố gắng gượng lên một nụ cười cứng nhắc, khách sáo chào hỏi: “Bà đến rồi à, Tiểu Liễu vất vả quá, tôi vẫn ở đây trông chừng đấy.”
Mẹ Ngô Thư hừ nhẹ một tiếng, không khẳng định cũng không phản bác, không khí theo đó trở nên lạnh tanh.
May mà đứa trẻ trong chiếc cũi con rên rỉ vài tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
“Ui chao, cháu yêu của bà nội, trông giống bố con quá đi thôi.”
Sầm Bội Trân nhanh tay bế lấy đứa cháu, miệng liên tục líu lo thay đổi tông giọng, như thể rất thương yêu nó vậy.
Nhưng cái hành động không kiểm soát được – liên tục liếc nhìn vào vùng kín của đứa trẻ – đã lộ rõ ý đồ thật sự của bà ta.
Nhìn dáng vẻ đó, tôi cảm thấy vô cùng kỳ quặc.
Lại nghĩ đến chuyện Ngô Thư từng kể về việc mẹ chồng nhất định đòi uống nước ti/ể/u của bà bầu, trong lòng tôi như có tiếng sét đánh ngang tai.
Không lẽ lần này bà ta lại nhắm đến nước ti/ể/u của chính cháu mình?!
Thứ này mà gọi là mê tín á? Phải gọi là rối loạn tâm thần thì đúng hơn chứ!
6.
Ngày hôm sau, tôi quay lại bệnh viện nấu món ăn phục hồi cho Ngô Thư, vừa đến nơi đã thấy Sầm Bội Trân đang cố tình khiến người ta buồn nôn.
“Cô biết viên thuốc này làm từ gì không, là nhau thai trong người cô đấy, là miếng thịt từ người cô rơi ra đó, ghê tởm biết bao nhiêu.”
“Bây giờ có bao nhiêu cách để bồi bổ, cần gì phải ăn cái thứ kinh tởm này. Đưa tôi đi, tôi mang chôn dưới gốc cây, như thế còn giúp cháu trai tôi phát đạt hơn.”
You cannot copy content of this page
Bình luận