Bảo Mẫu PK Mẹ Chồng 

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Tôi nở nụ cười đúng chuẩn, giọng điệu chân thành, đối lập hẳn với vẻ mặt kinh hãi, đổ mồ hôi lạnh của Sầm Bội Trân đối diện.

 

“Mày, mày rước cái thứ như vậy về nhà hả? Mày cố ý hại tao phải không?!”

 

“Không đâu mẹ, con thật sự không biết mà, người ta bảo chuyên môn của cô ấy giỏi nên con mới thuê về…”

 

Ngô Thư rất biết phối hợp, tôi chưa cần ra hiệu gì cô ấy đã bắt đầu phụ họa cho tôi.

 

Sự mê tín của Sầm Bội Trân đã ăn sâu vào máu, bà ta run rẩy chỉ tay vào tôi rồi nói với Ngô Thư: “Đuổi nó ra ngoài! Mau đuổi nó ra khỏi nhà cho tao!”

 

“Bác à, cháu quý bác lắm nên cháu không đi, lỡ bác thật sự là ngoại lệ thì sao, danh tiếng của cháu nhất định sẽ được cứu vớt.”

 

“Mày điên rồi à? Mày bám luôn lấy nhà tao rồi đấy hả? Lỡ tao không phải ngoại lệ thì sao? Danh tiếng mày tốt hay không thì liên quan gì đến tao chứ?!”

 

3.

 

Tôi ngắm ngắm móng tay, nhìn lên trời, làm ra vẻ cợt nhả lười biếng, khiến Sầm Bội Trân tức đến suýt ngất.

 

Sau đó Ngô Thư cười đến đau cả bụng.

 

“Chị siêu thật sự, quá siêu luôn, tôi không biết phải khen chị thế nào nữa, sao trước đây tôi không nghĩ ra chiêu lấy độc trị độc chứ. Mấy chuyện mẹ chồng của khách thuê là chị bịa đúng không? Tôi hiểu cái cuối cùng là ý gì, nhưng hai cái đầu là sao?”

 

“Bà mẹ chồng đầu tiên của chị thích chơi mạt chược lắm, ra đường dạo chơi còn lôi người ta lại nhờ ‘chém giúp một nhát’ luôn đấy.”

 

“Bà mẹ chồng thứ hai ăn ớt nhiều quá bị nóng, mọc mụn trên trán, bà ấy gãi đến mức vỡ mụn chảy máu, rồi cũng đúng là về quê thật mà.”

 

Ngô Thư giơ ngón cái với tôi, nói tôi còn “Chu Đan” hơn cả Chu Đan thật.

 

4.

 

Sầm Bội Trân thực sự để tâm đến lời tôi nói, mất hai ngày mới điều tra được khách hàng thứ ba của tôi.

 

Biết được mẹ chồng người ta vẫn bình thường mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi bà ta nhanh chóng nhận ra mình bị tôi dắt mũi, lập tức thẹn quá hóa giận, tìm tôi mắng cho một trận.

 

“Mày dám lừa tao? Mày có ý đồ gì hả?!”

 

“Không có đâu bác ơi, cháu thấy cháu đâu có nói sai câu nào nhỉ?”

 

Tôi tỏ vẻ vô tội nhìn bà ta, nếu nói sai thì cứ chỉ ra đi.

 

“…Mày không nói sai, nhưng cũng không nói đúng mà!!”

 

Sau khi chắc chắn bản thân không sao, Sầm Bội Trân cũng chẳng buồn để ý đến tôi nữa, vì bà ta còn việc quan trọng hơn phải làm.

 

Ngô Thư sắp sinh rồi.

 

Vài ngày trước sinh, tôi trực tiếp đưa chị vào bệnh viện, nhưng ông chồng nhà này vẫn chưa hề xuất hiện.

 

“Anh ấy làm việc ngoài khơi quanh năm, cả năm về được vài lần, nhưng mỗi tháng đều gửi tôi năm chục triệu, nên tôi mới cam chịu sống cùng bố mẹ chồng.”

 

Vừa nói đến đây Ngô Thư ôm bụng: “Tôi, tôi thấy hơi đau bụng.”

 

“Chị Ngô đợi tôi chút, tôi đi gọi bác sĩ.”

 

Bác sĩ đến lập tức kết luận: “Sinh sớm vài ngày so với dự kiến, thuộc trường hợp bình thường. Tôi sẽ nhờ y tá hướng dẫn cô tập luyện hỗ trợ sinh, để khi sinh được thuận lợi hơn.”

 

“Không được! Nhất định phải sinh sau hai ngày nữa, sinh vào lúc đó bát tự của đứa nhỏ mới tốt cho cả nhà! Bác sĩ, ông giúp chúng tôi nghĩ cách đi, có thuốc gì để hoãn sinh lại hai ngày không?”

 

Khoảnh khắc then chốt, Sầm Bội Trân bất ngờ xông ra, làm cả phòng đều giật mình.

 

Bác sĩ có vẻ cũng từng gặp nhiều ca kỳ lạ nên không mấy ngạc nhiên, chỉ bình thản đáp: “Gia đình và sản phụ bàn bạc là được, nhưng không ai đảm bảo uống thuốc rồi sẽ sinh đúng vào thời điểm các vị muốn.”

 

“Mẹ, lúc con bị cảm, mẹ sợ ảnh hưởng đến cháu trai nên thuốc cũng không cho con uống, giờ sắp sinh đến nơi rồi mà mẹ còn muốn con uống thuốc? Đây là muốn nhịn là nhịn được chắc?!”

 

Ngô Thư mệt mỏi, bụng đau dữ dội, lại thêm người đến gây rối, giữ được bình tĩnh mới là chuyện lạ.

 

Tôi nhanh chóng bắt được trọng điểm từ miệng Ngô Thư — cô ấy muốn sinh ngay bây giờ.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page