Bảo Mẫu PK Mẹ Chồng 

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Vì cái miệng độc mà tôi trở thành bảo mẫu hàng đầu của trung tâm chăm sóc mẹ và bé sau sinh.

 

Tôi có thể vừa chăm mẹ ở cữ, vừa trị mấy bà mẹ chồng quái đản.

 

Lần này, bà mẹ chồng tôi gặp không những nhắm vào nhau thai của con dâu, mà còn ép cả nhà cùng uống “nước ti/ể/u trẻ con” của cháu nội.

 

“Không uống thì sống đến năm mươi, uống rồi sống trăm tuổi.”

 

“Con cá trê hôi dính chút nước biển cũng không thành cá biển được, dù bà có uống nước ti/ể/u vào thì vẫn tới số ngỏm thôi! Tôi nghe qua người thiếu mệnh thủy, khắc mệnh nọ mệnh kia, chứ chưa từng gặp đứa nào mệnh thiếu nước ti/ể/u, khắc luôn cả nhân tính như bà, cứ cố rước bệnh vào người!”

 

1.

 

“Thuê thẳng cô ấy hai kỳ, gần ba tháng, cô chắc chứ?”

 

“Chắc chắn! Tôi chuyển khoản luôn năm mươi nghìn, chị bảo cô ấy theo tôi về nhà ngay đi!”

 

Quản lý nghe xong cười đến mức không khép miệng lại được, quay đầu lại thì lập tức nghiêm túc dặn dò tôi phải chăm sóc bà bầu cho tốt.

 

Không sai, lần này người thuê tôi không phải là sản phụ đã sinh, mà là một bà bầu sắp sinh.

 

Tôi vừa hoàn thành đơn của khách trước thì chủ mới là Liễu Ngô Thư đã kéo tôi đi ngay.

 

Nếu không bị quản lý giữ lại bắt ký hợp đồng, chắc giờ tôi đã đến nhà cô ấy rồi.

 

“Bảo tôi sống cùng bà ta, chi bằng tôi chết cho rồi! Tôi thật sự không chịu nổi mẹ chồng tôi nữa, nếu không tôi đâu ở nhà mẹ ruột đến tận gần ngày sinh.”

 

“Mẹ chồng tôi mê tín, hồi tôi còn chưa có thai bà ta đã bắt tôi uống đủ thứ bài thuốc dân gian, nói là để sinh con trai.”

 

“Cô biết chuyện nực cười nhất là gì không? Bà ta muốn uống nước ti/ể/u của tôi đó!! Đó là nước ti/ể/u đấy! Bà ta cứ khăng khăng nói nước ti/ể/u bà bầu có thể trừ tà gì đó.

 

“Gần đây cứ giục tôi về nhà, chắc chắn lại nghĩ ra trò quái đản mới rồi. Chị gái à, lần này tôi chỉ còn biết trông cậy vào chị thôi!”

 

Trên đường đến trung tâm chăm sóc mẹ và bé, vẻ hưng phấn trên mặt Liễu Ngô Thư hiện rõ, tôi và quản lý chỉ biết lo lắng nhìn cái bụng cao vút của cô ấy.

 

Xã hội hiện đại rồi mà còn có người như vậy, huống hồ điều kiện gia đình chồng Ngô Thư cũng rất khá.

 

Nhưng đến khi tận mắt gặp người thật thì tôi mới biết lời cô ấy không hề phóng đại chút nào…

 

2.

 

“Tôi nói thật chứ chẳng thêm thắt tí nào, bà ta còn tốt nghiệp chuyên ngành tâm lý học đấy.”

 

“Chị Ngô yên tâm, tôi còn sợ bác gái có học thức này chịu không nổi miệng lưỡi của tôi cơ.”

 

Nhưng thật ra lần đầu giao đấu giữa tôi với bác gái đó không có một lời thô tục nào, thế mà bà ta đã bị tôi dọa sợ phát khiếp.

 

Bà mẹ chồng Sầm Bội Trân vừa gặp tôi đã nhíu mày đánh giá, rồi kén chọn mở miệng.

 

“Không phải không cho thuê bảo mẫu, nhưng phải chọn kỹ vào, có người bát tự xung khắc không thể tùy tiện bước vào nhà được.”

 

“Bát tự của cô như nào, cha mẹ còn sống không, ba năm gần đây xung quanh có ai chết không? Nếu cha mẹ cô bệnh tật yếu ớt thì chúng tôi cũng không cần.”

 

Chưa quen biết gì mà vừa gặp đã “hỏi thăm” phụ huynh người ta thế này, chẳng khác nào ép tôi phải thể hiện cho tốt trước mặt chủ nhà mới?

 

“Bác à, bác đã tò mò như vậy thì để cháu giới thiệu bản thân trước nhé. Cháu tên là Vương Giai Vận, bát tự rất ổn, cha mẹ đều khỏe mạnh, khách thuê trước ai cũng khen cháu giỏi, chỉ có mẹ chồng của họ thì không tốt lắm.”

 

“Mẹ chồng của khách đầu tiên suốt ngày bắt bẻ cháu, kết quả cháu còn chưa rời đi bà ta đã bị người ta chém giữa đường. Mẹ chồng của khách thứ hai thì chảy máu đầu mà đi. Mẹ chồng của khách thứ ba hiện vẫn đang bị người ta quản chế.”

 

“Bác hỏi thì cháu nói thôi, nhưng bác đừng đuổi cháu đi nhé, cháu nghe nói bác là người tốt nên mới cố tình đến nhà bác, lỡ đâu bác lại là ngoại lệ thì sao.”

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page