Bảo Bối Da Đen 

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Hình như anh ấy cũng nhận ra điều gì đó, liền tiến lại gần hỏi: “Chủ tịch, cô cần gì không?”

 

Tôi vội vàng lắc đầu, nghĩ ngợi một chút lại cảm thấy không ổn, bèn bảo anh ấy đi lấy kem chống nắng.

 

Đợi đến khi người rời đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm — cuối cùng cũng đuổi anh ấy ra chỗ khác để mình được thư giãn.

 

Chứ cứ để cái thân hình săn chắc đó lượn qua lượn lại trước mắt, tôi cảm giác sắp hoa cả mắt rồi.

 

Nhưng không ngờ, sau khi lấy kem chống nắng về, anh ấy lại đòi giúp tôi bôi…

 

Điều còn bực bội hơn là — tôi lại không từ chối.

 

Tất nhiên, kỳ nghỉ này cuối cùng cũng không suôn sẻ như mong đợi, vì chúng tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, yêu cầu lập tức quay về xử lý một vụ án.

 

Cảnh sát không tiết lộ cụ thể vụ án gì, khiến chúng tôi chưa kịp có chút tiến triển tình cảm nào thì đã phải vội vã về nước trong đêm.

 

Sự việc còn kinh khủng hơn tôi tưởng rất nhiều.

 

Bố tôi đã giết người — ông ta đã giết mẹ tôi, người thanh mai trúc mã của mẹ, và cả Yêu Tổ…

 

Nhưng lại tha cho anh trai tôi một mạng, mặc dù anh trai mới chính là người ông ta hận nhất.

 

Cảnh sát nói ông ta muốn gặp tôi, tôi đồng ý.

 

Bố tôi trông tiều tụy vô cùng, như già đi mấy chục tuổi chỉ trong chớp mắt, mái tóc đen ngày nào giờ đã bạc trắng.

 

“Tranh Tranh!” 

 

Khi nhìn thấy tôi, ông ta xúc động đến nỗi giọng cũng run lên.

 

Tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.

 

“Tranh Tranh, bố có lỗi với con, tất cả là bố sai rồi, con có thể tha thứ cho bố không?”

 

Tôi lắc đầu, thản nhiên đáp: “Bố, con không hận bố, nhưng cũng sẽ không tha thứ cho bố.”

 

Nghe xong, bố tôi như bị rút cạn sức lực, ngã phịch xuống ghế.

 

Tôi đứng dậy rời đi, phía sau lưng vang lên tiếng khóc nức nở tuyệt vọng của ông ta.

 

Ông ta đã giết ba mạng người, tội chết là không thể tránh khỏi — mong rằng kiếp sau ông ta sẽ làm người tốt.

 

Sau đó, tôi xử lý luôn hai căn nhà trước đây bố mẹ và anh trai tôi từng ở. 

 

Vì bán thấp hơn giá thị trường nên rất nhanh đã được mua hết.

 

Tôi không thực sự quan tâm đến số tiền ấy, nhưng những căn nhà đó là một cái gai trong lòng tôi — chỉ cần nghĩ đến là lại thấy đau.

 

Giờ đây, trong cái gọi là “gia đình” ấy chỉ còn lại anh trai và chị dâu tôi.

 

Tôi vốn nghĩ mình sẽ không còn bất cứ liên quan gì với họ nữa.

 

Nhưng không ngờ, lúc chị dâu sinh con, anh trai lại đột ngột gọi điện cho tôi.

 

Nghe giọng điệu hớt hải của anh ta, tôi lập tức thấy hứng thú.

 

Kiếp trước vì tham lam tài sản của tôi, bọn họ còn ra vẻ giữ thể diện bề ngoài.

 

Tôi rất muốn xem lần này bọn họ còn giữ nổi cái vỏ bọc đó không.

 

Tôi vui vẻ nói với anh ta: “Dù sao tôi cũng là cô ruột của đứa trẻ, đánh gãy xương thì vẫn còn dính gân, tôi không những sẽ tới mà còn chuẩn bị một món quà lớn nữa.”

 

Nghe vậy, anh trai tôi vui mừng ra mặt, còn dặn dò phong bao lì xì ít nhất phải là một trăm ngàn.

 

Hừ, tưởng mình sinh ra là vàng chắc?

 

Đòi một trăm ngàn cơ à, xem có cái mạng mà lấy không đã!

 

Cúp máy xong, tôi lập tức kéo trợ lý cùng tới bệnh viện.

 

Giờ đây, trợ lý đã thăng cấp thành vệ sĩ riêng của tôi, chăm sóc tôi từng ly từng tí, lại còn tuyệt đối nghe lời.

 

10.

 

Trong bệnh viện, anh trai tôi lo lắng đứng chờ ngoài phòng sinh.

 

Thấy tôi đến, anh ta lập tức chạy tới, kích động kéo tay tôi hỏi: “Tranh Tranh, phong bì đâu?”

 

Nghĩ hay nhỉ?

 

Tôi bình tĩnh rút tay về, mỉm cười nói: “Anh yên tâm, em đã chuẩn bị phong bì rồi, đợi gặp cháu trai xong em sẽ trao tận tay.”

 

Anh trai tôi thao thao bất tuyệt, nói giờ chỉ trông chờ vào số tiền này để đưa chị dâu vào trung tâm chăm sóc sau sinh.

 

Nói rằng chị dâu đã vất vả, phải cho chị ta đi dưỡng sức cho thật tốt.

 

“Ôi, Tranh Tranh, em không biết đâu, nghĩ tới việc mình sắp làm bố, anh kích động đến mức ngồi không yên luôn!”

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page