7.
Yêu Tổ bị tạm giam mấy ngày rồi thả ra, giờ ngày nào cũng tụ tập với bố mẹ tôi.
Qua camera giám sát, tôi thấy rõ bọn họ vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ.
Tôi không chần chừ, lập tức dẫn người tới tận nơi, cưỡng chế buộc họ phải dọn nhà.
Thấy tôi kéo cả đội tới, mẹ tôi lập tức ngồi phịch xuống đất, đập đùi gào khóc, khiến tôi bật cười chế nhạo.
Tôi bảo bà ta nên biết điều đi, đừng hòng dùng mánh khóe này để moi lòng thương hại từ tôi, vô ích thôi.
Bà ta lập tức đứng bật dậy, vớ lấy con dao bếp từ trong bếp, mặt mũi dữ tợn gào lên: “Con khốn nạn này, mau cút đi! Không thì tao liều mạng với tất cả chúng mày!”
Tôi sớm đoán được bà ta sẽ chơi trò này, nên đã bỏ ra số tiền lớn thuê đội ngũ chuyển nhà chuyên nghiệp.
Những người này đều được huấn luyện bài bản, đừng nói chỉ mỗi mẹ tôi cầm dao, cho dù ba người họ cùng xông vào cũng không chịu nổi một ngón tay của họ.
Chẳng mấy chốc, ba người bọn họ bị chế ngự gọn ghẽ, đội chuyển nhà nhanh chóng gom hết đồ đạc vào một chiếc xe tải dài 11 mét.
Tôi mỉm cười nói với mẹ: “Dù sao cũng là mẹ sinh ra tôi, tôi không nỡ để mẹ sống lang thang đầu đường, đã thuê cho mẹ một căn nhà trọ trong khu ổ chuột rồi.”
Mẹ tôi tức đến nỗi ngất xỉu tại chỗ.
“Giang Tranh Tranh, đồ bất hiếu, sao mày còn chưa đưa mẹ mày vào viện đi!”
Tôi vốn chẳng muốn đưa đi, nhưng lo xảy ra chuyện lớn, đành phải gọi xe đưa bà ta vào viện.
Kết quả, mẹ tôi bị đột quỵ!
Nghĩ tới việc sau này bà ta chỉ có thể nằm liệt trên giường, miệng không nói được, tay chân không cử động nổi, trong lòng tôi lại dâng lên một niềm vui khó tả.
Kiếp trước, lúc bà ta bịa đặt bôi nhọ tôi để bao che cho anh trai, chắc hẳn chưa từng nghĩ mình cũng sẽ có ngày như hôm nay.
Tôi không dừng lại, tiếp tục đến nhà anh trai, dùng đúng cách cũ, cũng đuổi cả nhà anh ta đến khu ổ chuột.
Người một nhà thì phải “đoàn tụ” chứ.
Anh trai và chị dâu tôi liều mạng chống đối, nhất là anh trai, còn học theo cách kiếp trước, dọa sẽ ném tôi từ trên lầu xuống.
Chỉ tiếc, lần này tôi đã có chuẩn bị, anh ta còn chưa kịp tới gần đã bị người của tôi đè úp xuống đất.
Tôi dùng chân đá đá mặt anh ta, khinh bỉ nói: “Anh đúng là hết thuốc chữa rồi đấy, căn nhà này là của tôi! Còn mẹ bị đột quỵ, sao anh không vào viện thăm bà ta đi?”
Anh trai tôi chỉ gào lên mắng chửi tôi, nhưng toàn liên quan đến nhà cửa, không nhắc nửa câu tới mẹ.
Chị dâu cũng định nổi điên, nhưng tôi chỉ tay về phía nhân viên quay phim bên cạnh: “Cứ việc nổi điên đi, nhưng đừng hòng đổ chuyện sảy thai lên đầu tôi.”
Thật ra, cho dù chị ta có vu vạ thì kết quả cũng không thể tái diễn như kiếp trước được nữa.
Kiếp trước tôi chết chính là vì hoàn toàn không đề phòng.
Bọn họ vốn là những người tôi yêu thương hết lòng, ai ngờ lại đối xử với tôi như vậy.
Chị dâu tôi ngược lại lại hoảng hốt lùi về sau, lấy tay ôm bụng.
Hành động đó khiến tôi hơi sững sờ — không phải chị ta nên lao vào, rồi tìm cách sảy thai để vu vạ sao?
“Giang Tranh Tranh, nếu mày dám làm tao sảy thai, tao sẽ liều mạng với mày!”
“Chỉ cần cô ngoan ngoãn hợp tác, thì tôi việc gì phải làm cô sảy thai? Cô bị hoang tưởng sao?”
Miệng thì nói vậy, nhưng tôi vẫn cẩn thận, để người quay phim ghi hình liên tục, cho tới khi nhà cửa dọn xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tôi vẫn thấy khó hiểu trước sự thay đổi của chị dâu — chẳng lẽ chị ta cũng trọng sinh rồi?
Nhưng nếu chị ta trọng sinh, chẳng phải càng nên gấp rút sảy thai mới đúng sao?
Nếu không, sinh ra đứa trẻ da đen tóc xoăn, với tính khí của anh trai tôi, chắc chắn sẽ giết chị ta.
Tôi ngồi cuộn người trên ghế sofa, trong lòng thấp thỏm bất an.
Kiếp trước, sau khi tôi chết, tận mắt nhìn thấy cả nhà bọn họ chiếm đoạt hết tài sản của tôi, vui vẻ sống sung sướng.
Nhưng anh trai tôi đối với đứa bé kia lại vô cùng chán ghét, nhiều lần định giết nó.
Cho nên niềm vui của họ cũng chỉ là ngắn ngủi, chỉ nhờ cướp đoạt tài sản mà có được chút thỏa mãn mà thôi.
Tiếc rằng tôi chưa kịp chờ tới ngày họ sụp đổ đã trọng sinh rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận