Bảo Bối Da Đen 

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Mẹ tôi ôm mặt sững người, không thể tin được nhìn tôi, ánh mắt đầy kinh hãi.

 

“Mày là con khốn nạn, còn dám đánh tao? Tao là mẹ mày mà…”

 

Bà ta lại định nhào tới cào cấu, tôi túm lấy cổ áo bà ta, liên tiếp tát cho hơn chục cái rồi mới đẩy bà ta ngã lăn ra đất.

 

Mẹ tôi phát điên, ngồi dưới đất gào khóc om sòm: “Trời ơi, ông trời ơi! Con bất hiếu đánh mẹ nó! Trời đánh chết nó đi mà!”

 

Tôi lạnh lùng nhìn bà ta ngồi bệt dưới đất vừa khóc lóc vừa đập tay, nước mũi nước mắt chảy tèm lem.

 

“Bảo vệ, đuổi hết bọn họ ra ngoài, lần sau đến thì cứ đánh thẳng tay!”

 

Bảo vệ lập tức xông tới, kéo ba người họ ra ngoài.

 

Đặc biệt là mẹ tôi, bà ta còn lăn lộn trên đất, cuối cùng bảo vệ phải khiêng ra.

 

Tôi thở dài một hơi, tâm trạng thoải mái đến cực điểm.

 

4.

 

Sau khi trở về văn phòng, tôi kiểm kê lại số tiền mình đã đưa cho gia đình suốt những năm qua, rồi lập ra một danh sách chi tiết.

 

Tôi biết bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha, nhất định còn tiếp tục dây dưa, vậy nên tôi phải chuẩn bị sẵn sàng đối phó.

 

Nghĩ tới tên đàn ông dơ bẩn đó, trong lòng tôi lại thấy ghê tởm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Lúc đó vì quá tức giận nên không kịp suy nghĩ kỹ, giờ nghĩ lại, tôi nhận ra mẹ tôi dường như quá quan tâm tới hắn ta.

 

Hơn nữa, nhìn có vẻ khá quen mắt.

 

Tôi yêu cầu trợ lý sao lưu đoạn camera giám sát lúc ấy.

 

Sau khi đối chiếu cẩn thận, tôi phát hiện người đó và anh trai tôi lại có vài phần giống nhau.

 

Chuyện này… 

 

Tôi xoa trán, cảm thấy sự việc đang đi theo một hướng hoàn toàn ngoài dự tính.

 

Nếu hắn ta và anh trai tôi là anh em ruột, vậy thì tôi…

 

Xét theo những gì vừa xảy ra, mẹ tôi chắc chắn biết thân phận của tên đó.

 

Nhưng bà ta vẫn muốn gả tôi cho gã, điều đó có nghĩa là tôi không phải con ruột của họ?

 

Nghĩ đến đây, tim tôi như rơi xuống đáy vực, nếu đúng vậy thì mọi cách đối xử tệ bạc của họ với tôi cũng có thể giải thích được.

 

Tôi hít sâu một hơi.

 

Nếu không phải con ruột, vậy nhất định phải điều tra cho ra lẽ.

 

Xem ra vẫn phải về nhà một chuyến.

 

Tôi dẫn theo trợ lý quay về, lỡ như anh trai nổi điên, lại giống như kiếp trước ném tôi từ trên lầu xuống thì nguy to.

 

Trợ lý của tôi từng học tán thủ, đối phó với thằng ngu như anh trai tôi thì dư sức.

 

Dù vậy, tôi vẫn mang theo một cây dùi cui điện mini bên mình.

 

Điều khiến tôi cảm thấy may mắn là khi gặp tôi, bố mẹ tuy mặt mày dữ tợn như muốn ăn thịt người, nhưng cũng không dám động tay động chân.

 

Tôi viện cớ nói rằng về nhà thu dọn đồ đạc, sau này sẽ không trở lại nữa, căn nhà này để lại cho họ.

 

Dù thân thế ra sao, họ cũng nuôi tôi lớn, dù đã cắt đứt quan hệ, tôi vẫn sẵn lòng để lại cho họ một chỗ trú chân.

 

Tôi lén lấy vài sợi tóc từ lược và quần áo của bố tôi.

 

Đang chuẩn bị rời đi thì anh trai và chị dâu lại về.

 

Vừa nhìn thấy tôi, chị dâu đã lao tới định sán vào người tôi, bị tôi dùng dùi cui điện mini gạt ra, còn cảnh cáo chị ta nếu xảy ra chuyện gì thì đừng mong đổ lên đầu tôi.

 

Anh trai tôi lập tức ôm chặt lấy chị dâu, giọng điệu mỉa mai: “Giang Tranh Tranh, đừng tưởng ai cũng thích mày.”

 

Chị dâu lại định lao tới va vào người tôi, miệng la lối: “Nếu tôi bị sảy thai thì là do cô hại đấy! Bụng tôi đang mang cháu đích tôn nhà họ Giang đó nha!”

 

Tôi khẽ cười khinh bỉ: “Cô sốt ruột vu oan cho tôi như vậy, chẳng phải muốn nhân cơ hội kiếm chác hai bên sao?”

 

Câu nói ấy làm đáy mắt chị ta thoáng hiện vẻ hoảng sợ, còn anh trai tôi thì giơ nắm đấm lao tới.

 

May mà trợ lý phản ứng nhanh, đá văng anh ta ra.

 

Mẹ tôi gào khóc lao tới ôm anh trai đang nằm đất, miệng chửi tôi là con khốn lòng dạ đen tối, cấu kết với người ngoài ức hiếp họ.

 

Chị dâu vốn còn định tiếp tục va vào người tôi, nhưng bị tia lửa từ cây dùi cui điện dọa cho hét lên thảm thiết.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page