Bảo Bối Da Đen 

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Chị dâu khi đang mang thai bị ch/ó cắn, nhất quyết đòi uống một ly r/ư/ợu nho do tôi ủ để trấn tĩnh.

 

Mấy tháng sau, đứa cháu trai chào đời, là một bé trai tóc xoăn, da đen nhánh.

 

Chị dâu khóc lóc kể với anh tôi, nói rằng do r/ư/ợu nho của tôi bị hỏng, làm thay đổi gen của thai nhi.

 

Trong lúc cãi vã, tôi bị anh trai xách lên, ném từ tầng ba mươi xuống, thân thể n/át b/ét.

 

Bố mẹ không chỉ thay anh ta giấu giếm sự thật, còn bịa đặt lời nói xấu tôi, nói rằng tôi tutu vì công ty phá sản.

 

Cả gia đình sống trong nhà của tôi, tiêu tiền của tôi, mẹ hiền con thảo, vui vẻ hòa thuận.

 

Mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về cái ngày chị dâu bị ch/ó cắn.

 

1

 

“Tranh Tranh, chị dâu con bị ch/ó trong khu cắn rồi, con mau về xem đi!”

 

Giọng mẹ mang theo tiếng khóc truyền ra từ điện thoại, làm tay tôi bất giác run lên một cái.

 

Chẳng lẽ mình… trọng sinh rồi? Hơn nữa còn quay về đúng cái ngày chị dâu bị ch/ó cắn!

 

Kiếp trước, tôi vừa nghe tin chị dâu bị ch/ó cắn liền vội vã lao về nhà, còn mang theo một vò rượu nho tự tay ủ, định cho bố và anh trai nếm thử.

 

Kết quả là chị dâu nhất quyết đòi uống, nói rằng bị ch/ó dọa sợ, uống chút rượu nho để trấn an tinh thần.

 

Lúc đó tôi còn cố ngăn cản, nói rằng phụ nữ đang mang thai tốt nhất đừng uống rượu.

 

Nhưng chị ta lại nói tôi ngay cả một ly rượu cũng tiếc, hỏi tôi có phải mở công ty làm sếp rồi nên khinh thường chị ta hay không!

 

Mẹ xông lên cho tôi một b/ạt tai, giận dữ mắng: “Cho dù mày có làm sếp to cỡ nào, mở bao nhiêu công ty đi nữa, thì về nhà vẫn phải nghe lời chị dâu mày!”

 

Anh trai còn túm tóc tôi: “Chị dâu mày đang mang bảo bối vàng của nhà họ Giang chúng ta, sau này mày còn phải nhờ vả nó đấy!”

 

Nhân lúc tôi bị đ/ánh đến choáng váng, chị dâu đã rót đầy một ly lớn, cười tít mắt uống cạn, sau đó còn đắc ý nhìn tôi cười một cái.

 

Kết quả, mấy tháng sau, chị ta sinh ra một đứa trẻ da đen, còn là tóc xoăn.

 

Anh trai tôi nổi trận lôi đình, hỏi chị ta chuyện gì xảy ra, chị ta lại khóc lóc nói là do rượu nho của tôi bị hỏng, chính vì thế mới làm thay đổi gen của đứa bé.

 

Tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan gì đến chị ta.

 

Lúc đó tôi cãi lý với chị ta, kết quả bị người anh trai vừa khỏe vừa ngu của mình xách lên, ném thẳng từ tầng ba mươi xuống dưới.

 

Điều khiến tôi đau lòng nhất là bố mẹ lại giúp anh trai tôi chạy tội, làm giả chứng cứ nói rằng tôi vì công ty phá sản mà tutu.

 

Linh hồn chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chiếm lấy công ty của tôi, dọn vào nhà mới của tôi, còn dùng tiền của tôi mua siêu xe.

 

Cả gia đình vui vẻ hòa thuận, không chút cảm giác tội lỗi.

 

Đến lúc ấy, lòng tôi mới hoàn toàn nguội lạnh.

 

Không ngờ ông trời thương xót, tôi lại trọng sinh rồi!

 

“Chó cắn người thì đưa đi bệnh viện đi! Gọi cho con làm gì?”

 

Bị tôi cứng rắn đáp lại như thế, mẹ tôi sững người, rồi lập tức gào lên: “Giang Tranh Tranh, tao cho mày mặt mũi quá rồi đúng không? Mau cút về đây cho tao!”

 

Tôi cười lạnh, đây chính là gia đình mà kiếp trước tôi dốc hết lòng yêu thương!

 

“Xin lỗi mẹ, con đang bận, thật sự không rảnh, lát nữa con về.”

 

Để khỏi cho bà ta có cơ hội lải nhải, tôi lập tức cúp máy.

 

Mẹ tôi không cam tâm, gọi cả chục cuộc điện thoại, tôi đều không bắt máy, cuối cùng bà ta cũng chịu từ bỏ.

 

Tôi một mình rót một ly rượu nho, chậm rãi thưởng thức, ngọt ngào như tâm trạng tôi lúc này.

 

Từ nay, tôi sẽ không bao giờ cố gắng lấy lòng thứ tình thân không thuộc về mình nữa.

 

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page