Lâm Uyển dồn hết sức lao vào, tôi thuận thế kéo cô ta ngã xuống đất, nhưng khéo léo để cô ta trở thành đệm thịt bên dưới.
“Á!”
Hai tiếng hét vang lên gần như cùng lúc, nhưng tiếng của tôi áp đảo tiếng của Lâm Uyển.
Lý Trình lập tức chạy đến bên tôi, ôm lấy tôi và lo lắng hỏi: “Bảo bối, em sao rồi? Bảo bối?”
Tôi giơ tay lên, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay mình bị trầy xước, rỉ ra chút m.á.u.
Lý Trình bế tôi đến hàng ghế khán giả, cẩn thận nâng tay tôi lên, vừa thổi vừa an ủi.
Tôi cố ý ép ra hai giọt nước mắt, giọng nghẹn ngào nói: “Tay em đau quá…”
Mọi người vội vã xúm lại xem vết thương của tôi, hoàn toàn quên mất Lâm Uyển – người vừa bị tôi đè xuống dưới.
So với vết xước nhỏ trên tay tôi, tình trạng của cô ta rõ ràng nghiêm trọng hơn nhiều.
Dù sao thì vừa rồi tôi còn nghe rõ cả tiếng xương g.ã.y.
Phải một lúc lâu sau, mọi người mới nhận ra Lâm Uyển cũng đang nằm trên mặt đất.
Vương Đông là người đầu tiên chạy lên, đỡ người dậy rồi cho cô ta tựa vào vai mình, liên tục hỏi han ân cần.
Điềm Điềm hừ lạnh một tiếng, bước lên tát Vương Đông một cái rồi quay người rời đi thẳng.
Nhìn cô ấy nhỏ nhắn vậy, nhưng lực ra tay lại rất mạnh.
Một cái tát khiến mặt Vương Đông lệch hẳn sang một bên.
Trong lòng tôi không khỏi thầm giơ ngón cái khen ngợi: Em gái à, sức mạnh thật đáng nể!
Lý Trình và các anh em của anh vội vàng đưa tôi và Lâm Uyển đến bệnh viện.
Tôi chỉ cần dùng cồn iod để lau tay, khử trùng đơn giản, bác sĩ dặn sau khi về nhà không được để tay tiếp xúc với nước là ổn.
Còn Lâm Uyển thì trực tiếp bị g.ã.y xương, phải chống nạng để đi lại, vẫn còn khập khiễng bước tới xin lỗi tôi.
“Đều tại tôi quá vụng về, mới làm liên lụy đến Vy Vy cùng ngã xuống. Tôi thế này còn sống làm gì nữa, chi bằng ch.ế.t đi cho xong.”
Vừa nói vừa định lao đầu vào tường.
Vương Đông lập tức ôm chặt cô ta vào lòng, đau lòng an ủi, còn lườm tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Uyển Uyển đã xin lỗi cô rồi, đừng không biết điều.”
Tôi thật sự không hiểu nổi, rõ ràng là cô ta đâm vào trước, thế mà lại làm như tôi ép cô ta phải c.h.ế.t vậy.
Lý Trình không nhịn được, đứng dậy đấm thẳng vào mặt Vương Đông một cú.
“ĐM, liệu mà miệng giữ cho sạch sẽ!”
“Vốn dĩ là Lâm Uyển gây chuyện trước, chúng tôi còn chưa bắt cô ta bồi thường tiền viện phí đâu. Cô ta muốn c.h.ế.t thì cứ để cô ta c.h.ế.t đi.”
“Không được, hai người c.h.ế.t cùng nhau luôn, như vậy còn được tiếng tốt là c.h.ế.t vì tình.”
Thân hình của Vương Đông gầy như cây sào, còn Lý Trình lại tập gym lâu năm, khiến mặt Vương Đông bị lệch hẳn sang một bên sau cú đấm.
Lần này, cả hai người bọn họ đều không dám nói thêm lời nào nữa.
Sau khi xử lý xong, mỗi người trở về nhà mình.
Trước khi đi, chẳng biết Lâm Uyển lấy sức lực từ đâu ra, chống nạng loạng choạng bước tới, túm lấy tay cầm ghế phụ của xe, rồi nhìn Lý Trình với vẻ mặt đáng thương.
“A Trình, chúng ta đi cùng hướng, em muốn anh đưa em về nhà.”
Lý Trình không thèm để ý đến vết thương của cô ta, thẳng tay kéo người ra.
“Tránh ra, không thấy bảo bối của tôi đang ở đây hả? Đây là chỗ ngồi dành riêng cho bảo bối của tôi, tôi thấy cô sức khỏe tốt lắm, tự đi bộ về nhà chắc chẳng vấn đề gì.”
Lâm Uyển loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã.
Vương Đông vội vàng từ phía sau đỡ lấy cái người bị thương, ánh mắt đầy giận dữ lườm Lý Trình một cái.
Cuối cùng, anh ta cẩn thận chăm sóc, bảo vệ Lâm Uyển, đưa cô ta về nhà.
Bộ dáng của anh ta lúc đó, y hệt như một kẻ si tình không chút tự trọng.
Đến nửa đêm, tôi và Lý Trình bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.
Nhìn vào điện thoại của Lý Trình, người gọi đến là Lâm Uyển.
Tôi nhướng mày, bấm nút nhận cuộc gọi.
You cannot copy content of this page
Bình luận