Chương 1:
26/04/2025
Chương 2:
26/04/2025
Chương 3:
26/04/2025
Chương 4:
29/04/2025
Chương 5:
29/04/2025
Chương 6:
29/04/2025
Chương 7:
29/04/2025
Chương 8:
29/04/2025
Chương 9:
29/04/2025
Chương 10:
03/05/2025
Chương 11:
03/05/2025
Chương 12:
03/05/2025
Chương 13:
03/05/2025
Chương 14:
03/05/2025
Chương 15:
03/05/2025
Chương 16:
06/05/2025
Chương 17:
06/05/2025
Chương 18:
06/05/2025
Chỉ trong một tuần sống chung, cô và Lục Tuần đã thân thiết hơn rất nhiều, đề tài trò chuyện cũng ngày càng phong phú.
Phải nói là, tính cách hai người rất hợp, ở cạnh nhau vô cùng thoải mái.
Cả hai đều có cảm giác như tri kỷ lâu năm, ánh mắt nhìn nhau vừa trong trẻo vừa hiểu ý.
Ngoài sự ngưỡng mộ, dường như còn có một chút cảm xúc khó gọi thành tên.
Dù sao thì, anh chính là mẫu người lý tưởng của cô — còn cô có phải mẫu người lý tưởng của anh không thì chưa chắc, giới giải trí có vô vàn minh tinh xinh đẹp, cô chẳng qua chỉ là người bình thường.
Hôm Lục Tuần rời đi, cô tiễn anh xuống núi, tiện thể ghé nhà nghỉ của chú út lấy đồ đã đặt online.
Lục Tuần nói với cô: “Mục Phi, sau này chúng ta là người một nhà rồi. Có chuyện gì cứ gọi cho anh, mà không có chuyện gì cũng liên lạc thường xuyên. Bà nội anh quen sống cô đơn, mong em chăm sóc bà giúp anh.”
Cô nhân cơ hội cười: “Vậy… anh ký tên cho em đi.”
Anh hỏi: “Ký ở đâu?”
Lúc này cô mới nhận ra mình không mang theo bút.
“Vậy thôi… để lần sau vậy.”
“Vậy ký vào lòng bàn tay em nhé.”
Lục Tuần cầm tay cô, dùng ngón tay thon dài của mình viết tên mình vào lòng bàn tay cô, sau đó nói: “Rảnh thì nhớ xem mấy bộ phim anh đóng, lần sau gặp lại, em có thể góp ý về diễn xuất cho anh.”
“Được, em sẽ xem.” Cô siết nhẹ lòng bàn tay vẫn còn ấm áp.
Sau khi xuống núi, cô mới nghe tin về Diệp Vi — cô ta được đưa đến bệnh viện cổ y, bị chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối.
Bây giờ, Diệp Vi chỉ có thể chờ chết trong bệnh viện, bác sĩ đã khuyên gia đình sớm chuẩn bị hậu sự.
Ác giả ác báo, tất cả… đều là kết cục do cô ta tự chuốc lấy.
15.
Sau khi lấy xong bưu kiện, chú út tiễn cô trở lại lên núi, dặn cô nhớ chăm sóc bà cô giùm.
Chú út sống ở trấn dưới núi, thỉnh thoảng sẽ dẫn con trai là Lục Chu lên núi giúp làm việc đồng áng.
Lục Chu là em họ của Lục Tuần, nhỏ hơn anh một tuổi, nhỏ hơn cô hai tuổi.
Người trẻ với nhau, trò chuyện dễ tìm được tiếng nói chung, chẳng bao lâu cô đã trở nên thân thiết với Lục Chu.
Lục Chu thấy cô lúc nào cũng cầm điện thoại xem phim của Lục Tuần, liền ghé tai cô hỏi nhỏ: “Mục Phi, khai thật đi, chị đang hẹn hò với anh họ em đấy à?”
Cô hơi sững người, lắc đầu phủ nhận: “Không có mà. Em hỏi cái đó làm gì?”
Lục Chu nói: “Tại vì bà nội từng nói với em, tìm người kế thừa thì trước tiên sẽ chọn vợ tương lai của anh Tuấn, nếu không được thì mới chọn vợ tương lai của em.”
“Bà nội truyền thuật hạ cổ cho chị, chứng tỏ đã nhắm chị làm cháu dâu rồi. Chị muốn chọn ai, anh họ hay em đây?”
“Ơ… đừng nói linh tinh.” Cô biết Lục Chu đang nửa đùa nửa thật, nên cũng không để tâm lắm.
Không ngờ có lần, cậu ta lại dám bật tin nhắn thoại gửi thẳng cho Lục Tuần ngay trước mặt cô: “Anh họ, anh định theo đuổi chị Mục Phi hay không vậy? Anh mà không theo, em theo đấy nhé!”
Cô đang giành lại điện thoại để cản Lục Chu đùa quá trớn, thì Lục Tuần… đã trả lời thật.
Cô đưa điện thoại trả lại cho Lục Chu, cậu ta bật giọng thoại lên cho cô nghe: “Anh đây theo rồi, cậu đừng có mơ đến vợ tương lai của anh mày nữa.”
Cô: ???
Lục Chu đặt điện thoại lên bàn, thở dài ảo não: “Xem ra sau này chỉ có thể gọi chị là chị dâu thôi… Haiz, giá mà em gặp chị sớm hơn.”
Ơ kìa… có ai hỏi ý kiến cô không vậy?
Mà thôi, nếu là Lục Tuần muốn theo đuổi cô… thì cô quá đồng ý ấy chứ.
Nhưng mà, bây giờ anh đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, yêu đương có khi lại thành gánh nặng, cô không muốn làm ảnh hưởng đến con đường của anh.
You cannot copy content of this page
Bình luận