Chương 1:
26/04/2025
Chương 2:
26/04/2025
Chương 3:
26/04/2025
Chương 4:
29/04/2025
Chương 5:
29/04/2025
Chương 6:
29/04/2025
Chương 7:
29/04/2025
Chương 8:
29/04/2025
Chương 9:
29/04/2025
Chương 10:
03/05/2025
Chương 11:
03/05/2025
Chương 12:
03/05/2025
Chương 13:
03/05/2025
Chương 14:
03/05/2025
Chương 15:
03/05/2025
Chương 16:
06/05/2025
Chương 17:
06/05/2025
Chương 18:
06/05/2025
Cô yếu ớt mở mắt ra, thấy bà cô đang nắm tay mình.
Bà ấy xúc động đến rơi nước mắt: “Đồ đệ tốt, từ nay con là người kế thừa của bà! Bà sẽ truyền cho con toàn bộ phương pháp giải của ba trăm loại cổ, còn sáu mươi loại chưa có thuốc, con sẽ gánh vác trách nhiệm nghiên cứu tiếp.”
“Con cảm ơn sư phụ.” Cô định gượng dậy hành lễ bái sư.
Bà cô vội đỡ cô lại, để cô nằm xuống: “Không cần vội hành lễ, bây giờ con còn yếu, cứ nghỉ ngơi đã. Chờ con hồi phục rồi, bái sư cũng không muộn.”
14.
Cứ như vậy, cô đã chính thức trở thành truyền nhân của bà cô hạ cổ.
Sáng hôm sau, mẹ gọi điện hỏi về số tiền chuyển khoản.
Hôm qua là chuyển khoản liên ngân hàng, nên giờ mẹ cô mới nhận được tin nhắn báo biến động số dư.
“Phi Phi, sao con lại chuyển hết tiền cho mẹ thế? Mẹ có nói gì đâu? Nhà mình tiền đền bù do giải tỏa sắp về rồi, chia ra cũng được một đống, cả đời này tiêu không hết, còn được phân thêm hơn chục căn nhà.”
“Số tiền nhỏ của con cứ giữ lấy mà tiêu, lát mẹ chuyển lại cho con, còn cho thêm 2 triệu nữa để con mở nhà nghỉ.”
Thật ra, cô đã biết từ nửa năm trước là mấy căn nhà cũ trên con phố nhà cô bị giải tỏa, đền bù bằng tiền mặt và bất động sản đủ cho ba đời nhà cô ăn tiêu thoải mái.
Cô cũng là con một, chẳng cần phải vất vả làm công ăn lương chín giờ – năm giờ mỗi ngày.
Thế nên cô mới quyết định nghỉ việc, đến thành phố mà mình thích, cải tạo tiểu viện, lúc rảnh thì vẽ tranh, nhận đơn thiết kế.
Cuộc sống rất thư thả, chỉ là không ngờ lại gặp phải “người bạn thân” Diệp Vi độc ác đến mức suýt nữa hại chết cô.
Mẹ cô đột nhiên nghĩ tới gì đó, lo lắng hỏi: “Này, con không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
“Mẹ, con không sao. Dạo gần đây sắp đến ngày con định gửi tiền cho mẹ mà? Con nghĩ chuyển thẳng luôn cho tiện ấy mà.”
Cô nói qua loa, vì chuyện nguy hiểm đã qua rồi, không cần khiến mẹ lo lắng thêm nữa.
Cô nhờ Lục Tuần xóa bức thư tuyệt mệnh trước đó.
Mẹ thở phào: “Không sao thì tốt. Trước đó chẳng phải con nói muốn mở nhà nghỉ sao? Nếu tiền không đủ thì cứ nói, bố mẹ ủng hộ con hết mình. Khi nào con khai trương, bố con sẽ qua ở thử mấy hôm.”
Cô đáp: “Vâng, con đợi tìm được nhà phù hợp rồi mở sau.”
Cô nói chuyện thêm với mẹ một lúc, sau khi cúp máy, mẹ đã chuyển thẳng hơn 2 triệu vào tài khoản cho cô.
Với nhà họ bây giờ, đó chỉ như muối bỏ biển.
Sau lễ bái sư, bà cô bảo: “Mục Phi, từ giờ con sẽ ở đây học thuật hạ cổ trong vòng nửa năm. Sau này mỗi năm con cũng phải quay lại ở đây nửa năm cho đến khi học hết toàn bộ thuật giải cổ. Trên núi này không có gì giải trí, con phải chịu được sự cô đơn.”
Cô gật đầu: “Vâng, con cảm ơn sư phụ.”
Bà cô mỉm cười: “Gọi là ‘bà cô’ hay như A Tuấn gọi là ‘bà nội’ cũng được.”
Gọi “bà cô” nghe hơi kỳ, nên cô đổi lại: “Bà nội.”
“Ngoan.” Bà ấy mỉm cười rạng rỡ.
Lúc cô đến đây quá gấp, ngoài CMND và điện thoại ra thì chẳng mang gì theo, may là trên núi có tín hiệu, có thể lên mạng.
Cô đặt hàng online mua thêm rất nhiều quần áo, đồ dùng, đồ ăn, cả vật dụng cho bà cô, gửi về nhà nghỉ của chú út dưới trấn.
Lục Tuần ở lại nhà bà nội một tuần mới rời đi.
Trong tuần đó, bà cô không giao nhiều bài học, mà bảo cô và Lục Tuần đi dạo quanh núi, cảm nhận thiên nhiên.
Bà ấy nói, người học cổ phải yêu thiên nhiên và cả… côn trùng.
Thật ra trước kia cô rất sợ côn trùng, nhưng từ sau khi có Tuyết Tằm Cổ trong người, bọn chúng dường như đều e dè khí tức trên người cô.
You cannot copy content of this page
Bình luận