Chương 1:
26/04/2025
Chương 2:
26/04/2025
Chương 3:
26/04/2025
Chương 4:
29/04/2025
Chương 5:
29/04/2025
Chương 6:
29/04/2025
Chương 7:
29/04/2025
Chương 8:
29/04/2025
Chương 9:
29/04/2025
Chương 10:
03/05/2025
Chương 11:
03/05/2025
Chương 12:
03/05/2025
Chương 13:
03/05/2025
Chương 14:
03/05/2025
Chương 15:
03/05/2025
Chương 16:
06/05/2025
Chương 17:
06/05/2025
Chương 18:
06/05/2025
“Cô thật sự không thích hợp học cổ thuật, năm xưa đúng là tôi mù mắt mới giới thiệu cô. Cô đi đi.” Chú út tỏ rõ ý muốn đuổi khách.
Diệp Vi trừng mắt nhìn cô, ánh mắt đỏ ngầu: “Mục Phi, chắc chắn là mày đã nói xấu tao trước mặt chú Lục! Nếu tao còn sống, mày đừng mong được yên thân!”
Nói xong, cô ta lao đến chỗ cái cuốc mà chú út vừa đặt xuống, cầm lên định tấn công cô.
Cô hoảng hốt lùi về sau.
Chú út và Lục Tuần thấy vậy liền lao đến.
Lục Tuần giật được cây cuốc khỏi tay Diệp Vi, còn chú út thì nhanh chóng khống chế tay cô ta lại, quát lớn: “Diệp Vi, cô điên rồi à?!”
Diệp Vi giãy giụa, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào cô: “Mục Phi, tất cả đều tại mày! Tao mà chết, cũng sẽ không buông tha cho mày!”
Vừa dứt lời, cơn đau trong bụng cô ta càng dữ dội — cổ độc phát tác.
Cô hỏi: “Diệp Vi, rõ ràng cô có thể dùng đàn cổ để nuôi trùng, tại sao nhất định phải dùng cơ thể tôi? Cô hận tôi đến mức đó sao? Tôi đã làm gì để cô hận đến như vậy?”
Ánh mắt Diệp Vi tràn đầy ghen tị: “Tại số mày quá tốt.”
“Nhà mày chỉ cần dỡ nhà cũ là được mấy chục triệu bồi thường, còn tao thì chẳng có gì. Chúng ta bằng tuổi, mày không cần cố gắng cũng có thể thừa kế gia sản khổng lồ, còn trong tài khoản tao đến một triệu cũng không có.”
Trời đất… hóa ra là vì chuyện đó.
Cô chưa từng kể với Diệp Vi chuyện nhà mình được đền bù do giải tỏa, có lẽ một lần nào đó cô gọi điện cho mẹ, Diệp Vi đã lén nghe trộm bên ngoài cửa.
Oán hận của Diệp Vi vẫn chưa dừng lại, cô ta tiếp tục: “Thêm nữa, mày vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi, lại còn có tính cách tốt. Tao thấy ngứa mắt lắm, nên tao muốn hủy hoại mày!”
Cô sững sờ — chỉ vì xinh đẹp, tài giỏi, tính cách tốt mà trở thành đối tượng bị ghen tị sao?
Bạn thân tốt là để trân trọng những điểm tốt của nhau mà?
Lòng người thật khó đoán, sau này phải cẩn trọng khi kết bạn.
Chú út gọi điện cho mẹ Diệp Vi, bảo bà ta lên đón con gái về.
Mẹ Diệp Vi quỳ ngoài nhà nuôi cổ suốt hơn nửa tiếng, cầu xin: “Bà cô, xin bà làm ơn cứu lấy con bé Vi Vi, nó biết sai rồi.”
Bà cô từ trong nhà nuôi cổ bước ra, lắc đầu thở dài: “Trong căn nhà ấy có 360 loại cổ độc, chỉ có 300 loại là có thuốc giải. Còn lại 60 loại vẫn chưa tìm được cách cứu, con bé bị Tằm Tâm Cổ cắn, đúng là chưa có thuốc.”
“Trước đây tôi đã nói với Diệp Vi, không được tự ý bước vào nhà nuôi cổ khi chưa được phép. Nó không nghe, thì giờ chỉ có thể để số phận định đoạt thôi.”
Mẹ Diệp Vi tiếp tục cầu xin, nhưng bà cô vẫn rất kiên quyết: “Cứu người có duyên còn hơn xây bảy tầng tháp, nếu có thuốc, tôi sẽ cứu. Nhưng lần này thì tôi thật sự bất lực.”
Mẹ Diệp Vi đành bất lực dắt Diệp Vi rời núi, đưa cô ta đến bệnh viện điều trị.
13.
Bà cô ôm một chiếc bình cổ đi qua, nói với cô: “Mục Phi, trong đây là một con Tuyết Tằm Cổ, là Cổ Vương mà ta đã luyện gần mười năm mới thành. Cổ Kiến Trùng trong cơ thể cháu đã sắp thành hình, không còn cách nào khác, đành phải thử dùng con Tuyết Tằm này xem sao.”
Nói xong, giọng điệu bà ấy khẽ trầm xuống: “Tuy nhiên, con Tuyết Tằm Cổ này vốn dĩ được bà giữ lại cho người kế thừa sau này. Nhưng sự việc cũng tùy duyên.”
“Nếu Tuyết Tằm Cổ có thể ăn sạch cổ Kiến Trùng trong người cháu và chịu nhận cháu làm chủ, thì cháu không những được giải cổ, mà còn trở thành người kế thừa của bà.”
Sắc mặt bà cô ngày càng nghiêm trọng: “Ngược lại, nếu nó ăn xong Kiến Trùng mà không chịu nhận cháu làm chủ, nó sẽ cắn nát nội tạng cháu. Khi đó, cháu chỉ còn một con đường chết.”
You cannot copy content of this page
Bình luận