Bạn Thân Nuôi Cổ Trùng

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

12.

 

Họ đi bộ lên núi mất khoảng ba mươi phút mới đến được nhà của bà cô hạ cổ.

 

Lúc đầu bà cô còn tưởng Lục Tuần dẫn bạn gái về ra mắt, vui vẻ cười đến nheo cả mắt.

 

Sau khi chú út kể rõ tình hình, sắc mặt bà cô nghiêm lại, cau mày nói: “Lúc gặp Diệp Vi, mẹ từng nói với con bé rằng nuôi cổ có thể dùng đàn cổ, cũng có thể dùng cơ thể người.”

 

“Dùng cơ thể người thì hiệu quả mạnh hơn, nhưng sẽ bị phản phệ. Nếu không phải kẻ thù thì đừng bao giờ dùng cách này. Không ngờ nó lại chọn cách thứ hai.”

 

Bà cô lắc đầu thở dài: “Lần đó cũng là một phép thử của mẹ, xem con bé có phù hợp để trở thành truyền nhân của mẹ không. Nhưng nó quá độc ác, nếu sau này dùng cổ thuật để hại người, thì so với việc truyền cho nó, mẹ thà để cổ thuật thất truyền còn hơn.”

 

Lục Tuần liền nói: “Bà nội, vậy bà hãy giúp Mục Phi giải cổ đi.”

 

“Được, để bà vào chuẩn bị nguyên liệu.” 

 

Bà cô nói xong liền vào gian nhà chuyên để nuôi cổ sau nhà.

 

Chú út vác cuốc đi làm cỏ ngoài vườn rau, còn Lục Tuần và cô thì ngồi nghỉ trong sân.

 

Khoảng hơn nửa tiếng sau, từ bên ngoài sân vang lên tiếng bước chân. 

 

“Mệt chết mình rồi.”

 

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, Diệp Vi bước vào sân.

 

Khi nhìn thấy cô và Lục Tuần, cô ta hơi sững người một chút, sau đó nhìn chằm chằm vào Lục Tuần, mắt sáng rỡ: “Anh là Lục Tuần trên tivi đúng không? Sao anh lại ở đây?”

 

Lục Tuần đã có ấn tượng rất xấu với Diệp Vi, giọng nói lạnh tanh: “Tôi ở đâu liên quan gì đến cô?”

 

Diệp Vi liền tiến đến làm thân: “Anh Tuấn à, em thích anh lắm! Mấy bộ phim anh đóng em đều xem hết rồi, còn xem đi xem lại nhiều lần nữa. Em là fan cứng của anh đó, anh có thể ký tên cho em không?”

 

Cô ta không nói dối, Diệp Vi thật sự là fan ruột của Lục Tuần, điều đó cô biết rất rõ.

 

Lúc hai người họ còn cùng cải tạo tiểu viện, Diệp Vi thường ôm điện thoại xem phim của Lục Tuần trong lúc làm việc.

 

Lục Tuần nhíu mày, lạnh giọng từ chối: “Không ký.”

 

“Ơ… không ngờ ngoài đời anh cũng lạnh lùng thế cơ à… Không sao, đợi thân rồi ký cho em cũng được.” 

 

Nói xong, Diệp Vi chuyển ánh mắt về phía cô.

 

Cô ta kéo cô ra một góc, hạ giọng nói: “Mục Phi, đừng nói với tôi là cái anh đi máy bay cùng với cô hôm qua chính là Lục Tuần nhé? Cô quen anh ấy kiểu gì? Hai người sao lại tìm được đến nhà bà cô?”

 

Cô hất tay cô ta ra, giọng nói không giấu nổi sự chán ghét: “Diệp Vi, tôi đã tuyên bố tuyệt giao với cô rồi, làm ơn im đi.”

 

“Cô đúng là phải thấy quan tài mới biết sợ mà! Tôi đi tìm bà cô đây, bảo bà ấy không giải cổ cho cô!” 

 

Nói xong, Diệp Vi liền đi thẳng đến gian nhà nuôi cổ của bà cô.

 

Khoảng năm phút sau, Diệp Vi tái mặt chạy ra, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, đúng lúc đó, chú út cũng từ vườn trở về.

 

Diệp Vi lao đến túm tay chú út, nước mắt lưng tròng nói: “Chú Lục, cháu bị cổ trùng trong nhà cổ cắn rồi, bà cô nói đó là loại cổ Tằm Tâm Cổ, hiện chưa có thuốc giải.”

 

“Chú giúp cháu cầu xin bà cô, bảo bà ấy nghĩ cách giúp cháu giải cổ với. Cháu cầu xin chú!”

 

Chú út hất tay cô ta ra, đặt cuốc vào góc sân, lạnh nhạt nói: “Cô dám tự tiện vào nhà nuôi cổ mà không được sự đồng ý của mẹ tôi? Bị cổ cắn là đáng lắm rồi, ngay cả tôi còn không dám vào nửa bước. Còn việc giải cổ, mẹ tôi đã nói là không có thuốc, thì chắc chắn là chưa nghiên cứu được.”

 

Diệp Vi ôm bụng, bật khóc nức nở: “Hu hu… vậy phải làm sao? Sao thái độ của bà cô lại thay đổi như vậy? Chú Lục, có phải chú nói gì với bà ấy không? Bà ấy vừa nói sẽ không nhận cháu làm truyền nhân…”

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page