Chương 1:
26/04/2025
Chương 2:
26/04/2025
Chương 3:
26/04/2025
Chương 4:
29/04/2025
Chương 5:
29/04/2025
Chương 6:
29/04/2025
Chương 7:
29/04/2025
Chương 8:
29/04/2025
Chương 9:
29/04/2025
Chương 10:
03/05/2025
Chương 11:
03/05/2025
Chương 12:
03/05/2025
Chương 13:
03/05/2025
Chương 14:
03/05/2025
Chương 15:
03/05/2025
Chương 16:
06/05/2025
Chương 17:
06/05/2025
Chương 18:
06/05/2025
Diệp Vi mua vé hạng phổ thông, cô ta nhắn WeChat cho cô: 【Mục Phi, tôi biết ngay thể nào cô cũng sẽ đến Tương Tây. Ngày nào tôi cũng canh chuyến bay, cuối cùng đoán trúng rồi. Tương Tây là địa bàn của tôi đấy, cô tới đó chẳng khác nào tìm đường chết.】
Cô đáp lại: 【Cậu rốt cuộc muốn làm gì?】
Diệp Vi trả lời: 【Đương nhiên là đợi khi cổ trùng luyện thành rồi, tôi sẽ lấy nó ra khỏi người cô. Mà này, cái người bịt kín ngồi cạnh cô là ai đấy?】
Cô liếc sang người ngồi cạnh mình — Lục Tuần đang cúi đầu nhìn điện thoại, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang.
Khi nãy lúc Diệp Vi đi ngang qua, anh đang cúi đầu nên cô ta hoàn toàn không nhận ra anh là người nổi tiếng, những hành khách khác trên máy bay cũng không ai phát hiện ra.
Cô bực bội nhắn lại: 【Không liên quan đến cô.】
【Cô định trông chờ vào người nào nữa?】
Diệp Vi lại nhắn, rồi tự trả lời luôn: 【Vô ích thôi. Bà cô hạ cổ sống trong núi sâu, hầu như không giao thiệp với người trong trấn dưới núi. Ngay cả người trong trấn mà tìm đến, bà ấy cũng chẳng buồn để ý, chứ đừng nói đến người ngoài như cô.】
Bà cô hạ cổ lại thần bí đến thế sao?
Điều này khiến cô càng thêm tò mò — rốt cuộc Lục Tuần có quan hệ gì với bà cô? Liệu bà ấy có nể mặt anh mà giúp cô không?
Khoan đã… A Văn từng nói Lục Tuần cũng là người trong trấn Miêu.
Thế thì chẳng phải Diệp Vi cũng nên biết Lục Tuần sao? Trấn Miêu đâu lớn đến mức không ai quen ai?
Cô không muốn nghe Diệp Vi độc thoại thêm nữa, liền thẳng tay chặn cô ta.
Lục Tuần đã sắp xếp xe riêng đón tại sân bay, cả hai lên xe rời đi.
Lúc Diệp Vi lấy xong hành lý ký gửi, chạy ra muốn đuổi theo thì xe của họ đã rời khỏi sân bay từ lâu.
Người đón Lục Tuần là chú út của anh, trước đây từng sống trên núi, hai năm gần đây mở một nhà trọ trong trấn Miêu để đón khách du lịch, thường xuyên đi lại giữa núi và trấn.
Chú út nói chuyện với Lục Tuần bằng tiếng dân tộc, cô nghe không hiểu lắm, chỉ đoán được đại khái là hỏi xem họ muốn đến thẳng nhà bà cô hay sẽ ghé qua trấn trước.
Lục Tuần hình như trả lời là: trực tiếp lên núi tìm bà cô.
Xe tránh không đi qua trấn Miêu, mà rẽ vào đường núi.
Lũ cổ trùng trong bụng cô vẫn còn đang ngủ, đoán chừng đến ngày mai là tỉnh dậy, cô không thể chậm trễ được.
Chú út trò chuyện với Lục Tuần, cô thoáng nghe thấy hai chữ “Diệp Vi”.
Cô chen lời hỏi: “Chú ơi, chú có quen Diệp Vi không? Đám cổ trong người cháu là do cô ta hạ.”
Chú dùng tiếng phổ thông trả lời: “Biết chứ. Mẹ con bé trước kia từng nhiều lần cầu xin mẹ chú nhận Diệp Vi làm người truyền thừa. Nói thật thì chú cũng là người đứng ra giới thiệu, không ngờ con bé lại dùng cơ thể người khác để nuôi cổ, thật ra có thể dùng đàn cổ để nuôi cơ mà.”
Từ lời chú út, cô đã xâu chuỗi được mối quan hệ.
Bà cô hạ cổ là mẹ của chú út Lục Tuần — vậy cha của Lục Tuần chắc là anh trai của chú ấy, tức là… Lục Tuần chính là cháu trai của bà cô!
Ồ, thế thì tìm đúng người rồi còn gì.
“Thì ra mọi người còn có quan hệ như thế.” Cô gật đầu, rồi quay sang hỏi Lục Tuần: “Lục Tuần, vậy anh là cháu trai của bà cô à? Diệp Vi có biết điều đó không?”
Lục Tuần lắc đầu: “Không biết. Bố mẹ tôi sau khi kết hôn thì định cư ở thành phố A. Tôi lớn lên ở thành phố, rất ít khi về Miêu Cương, có về thì cũng chỉ lên núi thăm bà nội. Trong trấn ít ai biết bà cô còn có một đứa cháu trai.”
Thì ra là vậy.
Nếu Diệp Vi biết… chắc cô ta tức đến phát khóc mất.
You cannot copy content of this page
Bình luận