Bạn Cùng Phòng Là Nhất 

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Rất nhanh sau đó, quản lý cửa hàng đến.

 

Mã Gia Bình còn chưa kịp dùng chiêu trò như lúc nãy để mách lẻo thì đã bị quản lý tát thẳng một cái nảy lửa.

 

Người phụ nữ béo giật mình: “Anh Vương, sao lại đánh Tiểu Mã?”

 

Thấy bà ta che chắn cho Mã Gia Bình như vậy, chúng tôi lập tức hiểu ra — Mã Gia Bình đúng là cái gì cũng ăn.

 

Người phụ nữ béo định lên tiếng cãi lý, cũng bị tát cho mấy cái.

 

“Hi người từ mai đừng đến làm nữa.”

 

“Đây là thiên kim nhà họ Lâm, còn là người thân với nhà họ Tưởng. Các người đúng là có mắt không tròng, quán bọn tôi nhỏ, không chứa nổi hạng người như hai người.”

 

Ngay sau đó, quản lý liền gọi bảo vệ đến, lôi cặp đôi chó má kia ra ngoài.

 

Lúc chúng tôi được đưa lên phòng riêng tầng hai để tiếp tục chơi, vừa hay trông thấy hai kẻ kia bị ném ra ngoài.

 

Người phụ nữ béo năn nỉ van xin mãi không xong, liền trút giận lên đầu Mã Gia Bình.

 

Hắn gầy gò quỳ rạp dưới đất không dám nói lời nào, để mặc cho bà ta tát tới tấp.

 

Cảnh tượng ấy thật sự khiến lòng chúng tôi sảng khoái vô cùng.

 

Khi uống xong chuẩn bị về, gọi tài xế lái thay thì xe chỉ ngồi được ba người, tôi bảo hai bạn cùng phòng còn lại đưa Lâm Dao về trước.

 

Cô ấy đã uống hơi nhiều.

 

Trong lúc tôi đang chuẩn bị gọi xe, đột nhiên một chiếc xe van xuất hiện, mấy gã đàn ông trong xe lập tức kéo tôi vào.

 

Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy người phụ nữ béo đang ngồi trong xe — chính là bà quản lý đã bị đuổi việc trước đó.

 

“Chị Lưu, chị nói xử con nhỏ này sao thì bọn em lo hết.”

 

Người phụ nữ béo nở nụ cười đắc ý: “Hừ, thiên kim nhà họ Lâm thì tao không dám đụng, nhưng một con nhãi ranh như mày thì sao? Tao còn sợ trị không nổi mày chắc?”

 

“Nghe nói mày là bạn gái cũ của Tiểu Mã à, cũng được đấy. Đừng để nó chết là được, cũng đừng để lại chứng cứ gì.”

 

Để kéo dài thời gian, tôi cố nói chuyện với bà ta: “Chị à, tôi thấy vừa rồi chị còn đánh Mã Gia Bình, giờ lại muốn giúp hắn trả thù à?”

 

“Tao đánh nó thì sao? Nó là chó của tao, tao muốn dạy thế nào là chuyện của tao. Yên tâm đi, chẳng mấy chốc mày sẽ còn ‘sung sướng’ hơn nó nhiều.”

 

Chiếc xe chạy đến một nhà nghỉ nhỏ, tôi bị bọn chúng kéo xuống.

 

Trong lòng tôi lạnh như bị nước đá.

 

Bây giờ chỉ có thể cầu mong cảnh sát tới kịp.

 

Khi bị lôi lên xe, tôi đã kịp bấm nút báo cảnh sát khẩn cấp.

 

Tôi giãy giụa nhưng vẫn bị đánh liên tục.

 

Nhà nghỉ rẻ tiền không có thang máy, tôi bị kéo lên bằng cầu thang, đầu gối va mạnh vào bậc thang đau đến tỉnh táo hơn hẳn.

 

Biết trước có kết cục này, lúc vừa trọng sinh, tôi nên đâm chết quách Mã Gia Bình cho xong.

 

Hắn hại tôi đến bước này, nếu tôi còn sống sót, nhất định không tha cho hắn!

 

“Ha ha ha ha ha, nào, vui vẻ chơi với tụi anh đi.”

 

Ngay lúc tôi tuyệt vọng nhất, không ngờ người đạp cửa xông vào lại chính là — Lâm Dao.

 

8.

 

Ngay sau đó, cảnh sát ập vào khống chế toàn bộ đám khốn nạn kia, có kẻ định nhảy cửa sổ trốn, cũng bị cảnh sát chờ sẵn ngoài cửa bắt được tại trận.

 

Lâm Dao vừa khóc vừa khoác áo khoác cho tôi.

 

“Cậu… sao cậu lại đến đây?”

 

Toàn thân tôi nóng rực, ánh mắt cũng mơ màng.

 

Lâm Dao phát hiện ra tôi không ổn, lập tức gọi xe cứu thương.

 

Sau đó cô ấy giải thích: “Hôm qua lúc chơi trò thử thách thua, cậu đã đưa điện thoại cho tớ. Tớ đổi liên lạc khẩn cấp trong máy cậu thành tên tớ rồi.”

 

“Đồ ngốc Lâm Phẩm Như, tớ đoán là bọn họ sẽ trả thù, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy. May mà tớ tỉnh rượu sớm, tự lái xe đuổi theo cậu, rồi mới chia sẻ vị trí cho cảnh sát.”

 

Cảnh sát cho biết hành động của Lâm Dao vi phạm luật giao thông, sẽ xử lý theo quy định.

 

“Không sao cả, chị em là quan trọng nhất!”

 

Trước khi ngất đi, tôi nghe được câu nói ấy của Lâm Dao.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page