Tôi vội lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy, trong lòng cũng vô cùng hối hận vì trước đây lại đi nghe lời Mã Gia Bình, nghĩ rằng tiểu thư nhà giàu như cô ấy chỉ đang sai khiến tôi.
Nhưng rõ ràng cô ấy là một đứa trẻ nhà giàu thiếu tình thương mà!
Chỉ một bữa cơm thôi mà đã khiến cô ấy cảm động đến mức khóc.
“Thôi nào thôi nào, đừng khóc nữa. Sau này nếu công việc không bận, tớ sẽ nấu cho cậu ăn mỗi ngày, cậu chỉ cần gọi tên món là được.”
Cô ấy biết tôi không cho rau mùi vào bất cứ món nào, là vì tôi luôn nhớ cô ấy không ăn được rau mùi.
Chỉ như vậy thôi, là đủ rồi.
6.
Trước đây Lâm Dao từng nói cô ấy không hiểu chuyện xã giao, cần tôi giúp đỡ nhiều hơn, thật sự quá khiêm tốn rồi.
Rõ ràng là cô ấy đưa tôi đi khắp các buổi tiệc tùng giao lưu, còn dạy tôi các nghi thức xã giao.
Cô ấy có thể thoải mái trò chuyện với bất kỳ ai, sức hút của một thiên kim tiểu thư đúng là vô hạn.
Tôi theo cô ấy học được rất nhiều điều, nhờ sự cố gắng của cả hai, chỉ sau hai tháng công ty đã kiếm được khoản lợi nhuận đầu tiên.
Khi chúng tôi đến quán bar ăn mừng, không ngờ lại đụng phải xui xẻo — Mã Gia Bình đang làm phục vụ ở đó.
Vừa thấy chúng tôi, hắn đã quăng cái khăn lau xuống.
“Ồ, ra ngoài kiếm được chút tiền à? Giờ cũng đủ tiền tiêu ở mấy nơi sang chảnh như này rồi cơ đấy.
“Lâm Phẩm Như, cô theo bạn cùng phòng ra ngoài ngủ với mấy lão già, bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền, đúng là đồ ngu.”
Hắn cười lạnh.
Gặp lại tên này đúng là cảm giác như nuốt phải ruồi chết — vừa buồn nôn vừa tởm.
Tôi kéo Lâm Dao đang sắp nổi đóa lại, không thể để hắn nắm được thóp mà kiếm chuyện với chúng tôi.
“Đây chẳng phải là tiền anh vừa trả lại tôi sao? Tiền bẩn thì phải tiêu cho lẹ.” Nói rồi tôi gọi một nhân viên phục vụ lại, tiện tay đưa cậu ta năm tờ tiền mặt: “Tiền bo.”
Cậu nhân viên cười tươi như nắng: “Cảm ơn chị, chúc chị chơi vui vẻ.”
Nhìn thấy sắc mặt tái xanh như gan heo của Mã Gia Bình, tôi càng cười rạng rỡ hơn.
“Này, chẳng phải anh tự nhận mình là sinh viên đại học thanh cao lắm sao? Thế nào mà giờ lại đi làm phục vụ quán bar, cũng cười giả lả kiếm tiền của phụ nữ à?”
“Thấy anh vẫn đang lừa tiền phụ nữ là tôi yên tâm rồi, đúng là chưa bao giờ khá lên nổi.”
Lâm Dao ở bên cạnh nhịn cười không nổi, vừa che miệng vừa ngoắc thêm mấy nhân viên phục vụ đến.
Ai cũng có tiền bo, chỉ có Mã Gia Bình là không.
Chúng tôi hỏi ra mới biết, lương cơ bản của nhân viên nam cũng chỉ có bốn nghìn.
“Còn của tôi đâu?”
Mã Gia Bình nói rồi chìa tay về phía Lâm Dao.
Lâm Dao lật trắng mắt: “Anh sủa một tiếng như chó đi, sủa xong thì sẽ có.”
Chúng tôi cười ầm lên.
Dù đèn trong quán bar có mờ đến mấy, cũng nhìn ra mặt hắn đỏ bừng vì tức.
“Định đến gây sự đúng không? Để tôi gọi quản lý, các cô tiêu rồi!”
Hắn nhanh chóng kéo một người phụ nữ mập tới, chắn ngay đường ra của chúng tôi.
“Quản lý, chính mấy con nhỏ này giả vờ giàu sang, vào đây dụ dỗ đàn ông, cướp khách của bọn tôi!”
Đảo trắng thay đen, hắn đúng là có tay nghề.
Người phụ nữ mập nghe xong liền sa sầm mặt, chỉ thẳng vào bọn tôi: “Mấy con nhãi ranh này, cút ra ngoài ngay, đừng đến chỗ bọn tao nữa!”
Mã Gia Bình thấy có người chống lưng, tâm trạng hả hê vô cùng.
7.
“Nghe rõ chưa? Bảo chúng mày cút đi đấy.”
“Mấy con điếm ngủ với lão già, tao khinh!”
Hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt.
Bộ dạng ngạo mạn đó, Lâm Dao là người đầu tiên không thể nhịn được.
Cô ấy lập tức gọi điện thoại: “Alo, chú nhỏ ơi, mau gọi bảo vệ đến đây, người của quán bar bắt nạt cháu, chú mau đuổi hết bọn chúng ra ngoài đi!”
Người phụ nữ béo cười nhạo, để lộ hàm răng vàng khè: “Gọi người chống lưng của mày ra à? Tao không quan tâm đó là chú hay ông gì, đây là sản nghiệp của nhà họ Tưởng, không ai được phép làm loạn trên địa bàn của bọn tao.”
You cannot copy content of this page
Bình luận