5.
“Ba mươi nghìn tệ? Có phải cô gia nhập tổ chức đa cấp rồi không!”
“Mau nghỉ việc ngay! Nơi đó không phải chỗ người ở đâu, lập tức gọi điện xin nghỉ việc cho tôi!”
“Lâm Phẩm Như, đạo đức con người mới là quan trọng nhất. Một đứa con gái như cô thì có tương lai gì chứ, phải có chồng tốt mới có tiền đồ, đó mới là điều quan trọng nhất!”
Mã Gia Bình cố gắng thuyết phục tôi.
Nhưng lại bị Lâm Dao, người vừa chạy đến, đập túi thẳng vào đầu lệch hẳn sang một bên.
Cuộc gọi báo cảnh sát vừa nãy của tôi thực ra là gọi cho cô ấy.
“Từ đâu để xổng ra cái loại nghèo kiết xác này vậy? Tìm được một ‘người chồng tốt’ không tiền, không xe, không nhà như anh chắc vui lắm ha!”
“Đúng là giỏi quá, sống chết chẳng mang theo gì, vừa hay anh cũng chẳng có gì, khỏi luyến tiếc!”
Mã Gia Bình tức tối, định ra tay đánh Lâm Dao: “Tất cả là tại con đàn bà thối này, có tiền như vậy chắc chắn là đi bán thân mà có!”
“Dám xúi giục bạn gái tao, tao đánh chết mày!”
Tôi vội chắn trước mặt Lâm Dao, đỡ một cú đấm thay cô ấy rồi bắt đầu phản công.
Mã Gia Bình thích giả vờ làm thanh niên nghệ sĩ, tóc để dài lượn sóng, thế là tôi túm tóc hắn, dập đầu hắn mấy cú.
Lâm Dao cũng không chịu thua, cùng tôi đánh hắn một trận ra trò.
Người đi đường thấy vậy đã giúp gọi cảnh sát.
Khi cảnh sát đến, Mã Gia Bình ngồi bệt dưới đất khóc lóc thảm thiết: “Cảnh sát ơi, hai người này đánh tôi! Họ định giết tôi đấy, mau bắt họ lại!”
Khi nhìn tôi, ánh mắt hắn ánh lên tia đắc ý, nhưng tôi đã nhìn thấy rõ.
Buồn cười thật, hắn tưởng tòa nhà này không có camera à?
Lâm Dao muốn an ủi tôi: “Phẩm Như, đừng sợ, có đánh thì đánh thôi, cùng lắm là bồi thường tiền.”
Bồi thường tiền cho Mã Gia Bình? Còn khó chịu hơn cả việc giết tôi!
Tôi lập tức ép ra hai giọt nước mắt: “Dao Dao, hắn định giở trò sàm sỡ tớ! Nếu không có cậu đến kịp, không biết hắn sẽ kéo tớ đi đâu nữa…”
“Tớ sợ quá đi mất…”
Sau đó tôi quay sang nói với cảnh sát: “Chú ơi, hắn là bạn trai cũ của cháu, nợ tiền mà không chịu trả, còn bám theo quấy rối.”
“Hai đứa bọn cháu là con gái, không còn cách nào khác mới phải ra tay tự vệ. Với lại, là hắn ra tay trước mà.”
Tình thế lập tức thay đổi hoàn toàn.
Mã Gia Bình từ dưới đất đứng bật dậy, chỉ vào mặt bị xước của mình, tức tối nói: “Anh cảnh sát, đừng tin con khốn này nói bậy, cô ta đang đổi trắng thay đen đấy!”
“Yên lặng, chúng tôi sẽ kiểm tra camera giám sát, đề nghị anh không được công kích cá nhân.”
Lâm Dao tỉnh táo lại, lập tức dẫn cảnh sát đi trích xuất camera, lời khai của cô ấy cũng hoàn toàn trùng khớp với tôi, cả tín hiệu cầu cứu tôi gửi từ trước cũng có rất nhiều người trong công ty nghe thấy.
Mã Gia Bình bị giam vì tội sàm sỡ phụ nữ, tôi kiên quyết không ký giấy tha thứ, hắn chính thức bị nhốt vào tù.
Vài ngày sau, khi được thả ra, hắn đã bị công ty sa thải vì nghỉ làm không phép.
Khi Lâm Dao kể lại chuyện này, tâm trạng tôi phải nói là cực kỳ sung sướng.
Tối hôm đó tôi mua một đống nguyên liệu, về nhà nấu cả một bàn đầy đồ ăn.
“Dao Dao, thật sự cảm ơn cậu hôm đó đã giúp tớ. Đây đều là món ăn gia đình tớ nấu, cậu đừng chê nhé.”
Vì kiếp trước Mã Gia Bình từng nói cơm tôi nấu cực kỳ khó nuốt nên tôi luôn thiếu tự tin.
Lâm Dao trợn tròn mắt, vừa ngạc nhiên vừa hào hứng chụp ảnh món ăn.
“Phẩm Như, cậu sắp đuổi kịp đầu bếp chuyên nghiệp rồi đấy! Bào ngư này, tôm hùm Úc này, mấy món đẹp mắt thế này, tớ còn chưa từng thấy trong nhà hàng nữa là!”
Hai bạn cùng phòng khác cũng hào hứng chụp hình và khen ngợi tôi không ngớt.
Lâm Dao vừa ăn một miếng đã xúc động đến bật khóc: “Phẩm Như, được làm bạn với cậu, tớ thật sự rất vui. Đồ ăn cậu nấu ngon quá…”
“Bố mẹ tớ còn không nhớ sinh nhật tớ, không nhớ tớ không ăn rau mùi, ngoài việc cho tiền thì cũng chỉ biết cho tiền. Bạn bè đều là do tớ tự chọn, chính là người thân mà tớ tự tìm được, hu hu…”
You cannot copy content of this page
Bình luận