4.
Không có so sánh thì không có đau thương, nằm trên chiếc giường Simmons rộng mét rưỡi, hiếm khi tôi mới có được một giấc mộng đẹp.
Bạn học trong trường bảo rằng, Mã Gia Bình ngày nào cũng đứng canh dưới ký túc xá tôi, liên tục ba ngày không gặp được tôi nên đã bỏ cuộc.
Vì bản PDF kia lan truyền quá rầm rộ, hắn cũng không dám nhảy nhót gì trên mạng nữa.
Hắn vẫn quay về cái công ty ba nghìn tệ kiếp trước từng làm, mà trùng hợp thay, văn phòng mà Lâm Dao thuê cũng ở cùng một trung tâm thương mại.
Lâm Dao mỗi sáng đều phải uống một ly Americano đá, nên tôi thường đi đường vòng để mua cho cô ấy.
Thế là tình cờ bắt gặp Mã Gia Bình đang trò chuyện với đồng nghiệp nữ.
“Cà phê ở đây đúng là rẻ thật, hồi còn ở trường tôi cũng uống mấy loại ba mươi tệ một ly, không ngờ ở trung tâm thành phố giá vẫn vậy.”
Cô đồng nghiệp kia, tôi cũng nhận ra.
Hồi chúng tôi mới vào công ty, cô ấy từng bị cái “hình tượng hoàn hảo” của Mã Gia Bình lừa cho một vố, khi phát hiện hắn đã có tôi, cô ấy đã khóc rất thảm.
Lúc đó cô ấy từng nói: “Phẩm Như, gặp được người đàn ông tốt như vậy, cô thật hạnh phúc.”
Đó là lần đầu tiên tôi được khen như vậy, trong lòng lại càng tin vào lời Mã Gia Bình, cảm thấy phải đối xử tốt với hắn hơn nữa.
Nhưng cái “hình tượng” hắn xây dựng đâu phải nhờ chính hắn, mà là nhờ sự hy sinh của tôi mà ra.
Mã Gia Bình vẫn đang thao thao bất tuyệt cho đến khi thấy tôi.
“Sao không nói tiếp đi? Cà phê không đắt à? Là tôi mua cho anh đấy. Cho hỏi số tiền sáu nghìn chín trăm tệ anh mượn tôi, định khi nào trả vậy?
“Còn cô, muốn biết rõ về Mã Gia Bình thì cứ lên mạng tra ‘tin đồn Mã Gia Bình khoa Kiến trúc trường Đại học Lâm’, bản PDF 88 trang còn chi tiết hơn cả lời hắn nói đấy.”
Sắc mặt cô đồng nghiệp trở nên khá thú vị.
Mã Gia Bình vì sĩ diện, mặt đen sì lại, nghiến răng: “Lâm Phẩm Như, tôi đã không thèm dây dưa với cô nữa, chia tay rồi cô còn tới bám lấy tôi làm gì?”
“Cô vu khống tôi chẳng phải là muốn tôi quay lại với cô sao? Tôi nói cho cô biết, không đời nào đâu!”
Tôi bật cười.
“Rác còn có chỗ để tái chế, anh là loại rác độc hại, ai dám nhận? Bình thường dựng hình tượng quen rồi, giờ tự nhốt mình trong cái vỏ đó luôn à?”
“Tiền tiêu vặt mỗi tháng chỉ có một nghìn tệ, bố mẹ còn phải nuôi hai em trai nữa, tôi không hiểu anh định lúc nào mới đứng vững được ở cái thành phố này? Với ba nghìn tiền lương, chắc anh phải bắt đầu từ thời Tam Quốc mất?”
“Lâm Phẩm Như, cô ngoại tình với người khác rồi còn dám vu khống tôi!” Mã Gia Bình siết chặt nắm tay, gồng mình kiềm chế.
Dù gì thì cô đồng nghiệp này cũng là đối tượng có điều kiện tương đối tốt mà hắn vừa nhắm tới, không còn tôi chu cấp, đương nhiên hắn phải gấp rút tìm “mỏ mới”.
Ánh mắt cô đồng nghiệp lập tức thay đổi khi nhìn tôi.
Tôi cầm ly Americano đá đã được đóng gói sẵn, liếc mắt khinh bỉ nhìn Mã Gia Bình, rồi nhìn sang cô gái kia.
“Trang 48 trong PDF có đoạn chat đấy, hắn ta thích nhất là vu khống tôi ngoại tình để lừa tiền. Mã Gia Bình, mau trả tiền đi, không thì lần sau gặp lại, anh sẽ thành bị cáo đó.”
Có lẽ vì tôi giờ thay đổi quá sắc sảo, Mã Gia Bình cũng chỉ có thể đứng sau lưng tôi gào mắng một câu, sau đó tôi nghe thấy tiếng hắn cuống quýt giải thích.
Cô gái đó mà vẫn bị lừa nữa thì tôi cũng hết trách nhiệm.
Hôm sau, tôi đến công ty đi làm.
Không ngờ Mã Gia Bình lại phục kích dưới tòa nhà, lao đến giật lấy ly Americano của tôi rồi tu một ngụm.
“Phì phì phì, sao đắng vậy? Tôi nói rồi, tôi thích uống ngọt mà, mau đi mua lại cho tôi ly khác!”
Tôi: ……
Còn đang thắc mắc sao hôm nay trời báo mưa mà chẳng thấy mưa đâu, hoá ra là bị hắn làm cho cạn hết phước!
Tôi lấy điện thoại ra gọi thẳng cho cảnh sát: “Alo, xin chào, tôi vừa gặp cướp.”
Mã Gia Bình quýnh lên: “Lâm Phẩm Như, cô điên à? Uống một ly cà phê của cô thì sao?”
“Chia tay rồi, tôi cũng chẳng thấy cô sống tốt hơn là bao, không bằng quay lại công ty tôi làm đi. Công ty tôi đang có tiềm năng phát triển đấy, tôi có thể giới thiệu cho cô.”
Tôi cười nhạt, nói giọng lạnh như băng sau khi tắt điện thoại: “Chị đây lương tháng ba mươi nghìn, ai thèm cái công ty lương ba nghìn của anh?”
“Ba nghìn đúng là cũng ổn đấy, đủ mua cả trăm ly cà phê để sống ảo. Còn tốt hơn mức tiêu vặt một nghìn tệ mỗi tháng của anh.”
You cannot copy content of this page
Bình luận