3.
Sau khi học xong môn tự chọn, bạn cùng phòng đột nhiên cuống quýt bảo tôi xem điện thoại.
“Phẩm Như, bạn trai cậu đang bôi nhọ cậu trên mạng kìa!”
Bạn trai tôi?
“Tớ chia tay rồi, có thì cũng chỉ là bạn trai cũ thôi.”
Cô ấy giục tôi xem nhanh lên, Lâm Dao và một bạn cùng phòng khác cũng mở điện thoại tra cứu.
Lâm Dao là người đầu tiên chửi thẳng: “Thằng đàn ông rác rưởi, hắn đang vu khống Phẩm Như đấy!”
Cuối cùng tôi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mã Gia Bình lên trang confession bóc phốt tôi, nói rằng hắn mời tôi ăn đại tiệc, tôi lại trả bằng mấy bữa cơm căn tin, lợi dụng hắn đủ điều.
Dù hắn đã nhiều lần khuyên bảo, tôi vẫn không chịu sửa đổi, còn lén lút mập mờ với người khác, cuối cùng đá hắn đi sau khi cắm sừng.
Hắn còn đăng ảnh đoạn tin nhắn tôi xoá hắn, nói là sau đó không thể liên lạc với tôi được nữa.
【Bé cưng, em thật sự không cần anh nữa sao?】
【Anh đã làm sai điều gì, anh có thể sửa mà!】
Quả là học hành tử tế, mà lại học được cái trò văn vẻ kiểu “thảm hại” này.
Lâm Dao nói: “Hay để tớ bỏ tiền thuê người gỡ bài này xuống, hoặc thuê thủy quân cũng được!”
“Từ từ đã, để tớ viết một bản PDF dài 88 trang, liệt kê mười tội lớn của hắn!”
Hai tiếng sau, một bản PDF logic rõ ràng, kèm cả bảng sao kê đã điên cuồng lan truyền trong trường.
Vì Mã Gia Bình vẫn còn nợ tôi tiền nên tôi chưa xoá hắn khỏi danh sách bạn bè, chỉ chặn thôi.
Cũng may trước kia hắn thao túng tôi đến mức không cho tôi xoá bất kỳ đoạn chat nào, để tiện tra hỏi bất cứ nơi đâu.
Sinh viên trong trường thì náo loạn hết cả lên!
【Anh chàng này đúng là đụng phải tường đồng vách sắt rồi, haha mau trả tiền đi thôi!】
【Đọc mấy câu hắn nói mà tôi nghẹt thở, xây dựng hình tượng đỉnh thật đấy, tôi còn từng thấy thương cho hắn cơ mà.】
【Tra nam, ăn bám, tẩy não, đúng là đỉnh của chóp, hắn đang bug cuộc sống à?】
Trong điện thoại hiện lên một cuộc gọi từ số lạ, tôi đoán chắc chắn là Mã Gia Bình mượn điện thoại ai đó để gọi cho tôi.
Xin lỗi nhé, không tiếp.
Vì sắp tốt nghiệp, chúng tôi phải dọn khỏi ký túc xá.
Lâm Dao gọi dịch vụ chuyển nhà cho bọn tôi, nói là sẽ sắp xếp chỗ ở mới.
“Tớ vừa khởi nghiệp, có mua một căn hộ nguyên tầng gần đây, có bốn phòng, vừa hay chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau.”
Tới nơi rồi tôi mới biết cái “căn hộ nguyên tầng” cô ấy nói chính là căn hộ cao cấp rộng 400 mét vuông ngay trung tâm thành phố!
“Dao Dao, cậu cứ ngồi yên đó, để tớ sắp xếp phòng cho cậu, yên tâm, tớ đảm bảo nhẹ nhàng cẩn thận.”
Tôi đeo găng tay trắng không bụi, trông vô cùng chuyên nghiệp.
Vì Lâm Dao có chút sạch sẽ quá mức, nên trước khi chuyển nhà tôi đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Bề ngoài thì cô ấy nói tôi vất vả quá, sau lưng lại lén chuyển khoản cho tôi 500 tệ, còn không thu tiền thuê nhà của chúng tôi nữa.
Tự nhiên tôi cảm thấy kiếp trước mình sống đúng kiểu không bằng chó mèo.
Chui rúc trong phòng trọ, vừa phải trả tiền thuê nhà và điện nước, vừa phải lo công việc của mình, lại còn phải làm cả việc của Mã Gia Bình.
Hắn về nhà thì nằm ườn ra như ông nội, chỉ tay sai khiến tôi làm đủ thứ.
Tôi không chỉ phải bận rộn đi làm, mà còn phải dọn dẹp, nấu ăn cho hắn.
Nấu không ngon còn bị hắn trưng bộ mặt khó chịu.
“Lâm Phẩm Như, mấy thứ cô nấu là cho chó ăn đấy à!”
“Tôi đưa bác gái dưới lầu mười tệ, bà ấy còn làm cho tôi ba món mặn một món chay, món chay này của cô là làm để bố thí ăn xin chắc?”
Khi ấy chúng tôi vẫn chưa được phát lương, tôi thì sắp cạn tiền sinh hoạt.
Dù mỗi ngày chỉ có hai mươi tệ mua thức ăn, tôi vẫn nghĩ đủ cách thay đổi thực đơn, đảm bảo ăn uống lành mạnh.
Còn bữa cơm mà hắn nhắc tới là hộp cơm bác gái dưới lầu nấu cho các cụ già sống một mình.
Hắn còn dám ăn cái đó sao?
You cannot copy content of this page
Bình luận