Bạn Cùng Phòng Là Nhất 

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

2.

 

Cả ngày tôi không trả lời tin nhắn của Mã Gia Bình, hắn liền nhắn tới tấp, vượt quá 99+.

 

Từ đầu là hạ thấp cảm xúc, sau đó chuyển sang công kích cá nhân.

 

Thật sự không thể nhìn nổi nữa.

 

Tôi hỏi Lâm Dao: “Dao Dao, nếu có ai khiến cậu mệt mỏi về mặt cảm xúc, cậu sẽ xử lý thế nào?”

 

“Xoá thôi.”

Cô ấy đang ngồi trên xe chơi game, không thèm ngẩng đầu mà đáp luôn một câu.

 

Đúng thật, nhưng tôi cũng không định để hắn được lợi dễ vậy đâu!

 

Tôi nhanh chóng chặn hắn, sau đó khi đến cổng trường, mở cửa cho Lâm Dao cùng về ký túc xá.

 

“Đây là tiền xe hôm nay, tớ chuyển cho cậu rồi.”

Cô ấy giơ điện thoại lên, cho tôi xem đã chuyển khoản hai trăm tệ.

 

Tôi lập tức cười tươi như hoa: “Dao Dao, giữa chúng ta mà còn khách sáo gì nữa chứ, đi nào, về nghỉ ngơi thôi!”

 

Tôi biết cô ấy không thích chiếm lợi người khác, nhưng lần nào cô ấy cũng đưa quá nhiều, mà chuyến xe này chỉ tốn khoảng ba mươi tệ thôi.

 

Vì không liên lạc được với tôi, từ sáng sớm Mã Gia Bình đã đứng canh dưới ký túc xá.

 

Thấy tôi bước ra, hắn lập tức lao đến, túm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh một cái.

 

“Lâm Phẩm Như, cô dám chặn tôi à? Hôm qua cô đi đâu? Có phải lén lút đi tìm đàn ông không? Nói đi!”

 

Tôi suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất, lập tức phản đòn bằng một cái tát: “Chia tay rồi mà còn bám theo làm gì? Không hiểu tiếng người à?”

 

Mã Gia Bình không thể tin nổi, vì bình thường tôi luôn ngoan ngoãn nghe lời, hắn nói gì tôi làm nấy.

 

“Chia tay? Ai cho cô cái quyền nói chia tay? Bị gã nào dụ dỗ, hay ai xúi giục rồi hả? Nói cho tôi biết!”

 

Hắn sốt ruột muốn biết lý do.

 

Dưới ký túc xá, nhiều người dậy sớm đi học cũng bắt đầu tụ tập.

 

Thấy chúng tôi đang cãi vã, có người liền dừng lại hóng chuyện.

 

“Đầu óc của anh suốt ngày chỉ nghĩ mấy thứ bẩn thỉu gì thế? Bản thân anh như nào, trong lòng anh tự biết, ngày nào cũng bắt tôi giữ chỗ tự học cho, còn không thì mua cà phê cho anh.”

 

“Anh không thấy ngượng à?”

 

Mã Gia Bình lập tức đỏ mặt vì tức, hắn là kẻ rất sĩ diện.

 

Bị tôi tát một cái, hắn muốn giơ tay đánh lại, nhưng tôi dùng hết sức đẩy hắn ngã lăn ra đất.

 

Hắn chỉ có 45 cân, gầy như con chó nhỏ, nếu bị hắn đánh thêm phát nào thì tôi không còn là Phẩm Như nữa!

 

Mã Gia Bình lồm cồm bò dậy, tức đến phát điên, chỉ tay vào tôi: “Chẳng phải cô thích làm đầy tớ sao? Làm chân sai vặt cho bạn cùng phòng thì được, giữ chỗ cho bạn trai lại không được?”

 

“Người ta gửi lì xì cho tôi, còn anh chỉ biết mượn tiền tôi, trước sau mượn hết sáu – bảy nghìn rồi đấy. Tôi hỏi anh, khi nào thì trả, hay anh tính mượn cả đời à? Cứ tính theo lãi suất ngân hàng đi, trong vòng một tháng trả đầy đủ cho tôi, không thì tôi báo công an đến tìm anh!”

 

Mấy người hóng chuyện bên cạnh không nhịn được mà trầm trồ.

 

“Gặp trai ăn bám rồi, nhưng chưa thấy ai vừa ăn bám vừa hung hăng như vậy.”

 

“Muốn xài tiền phụ nữ mà không biết lấy lòng người ta, cái mặt đâu mà ngẩng cao đầu thế?”

 

“Thằng này gầy như que củi, không biết sao lại quen được bạn gái xinh như thế, tôi chịu luôn.”

 

Mã Gia Bình tức đến nỗi mặt đỏ như gan heo, tay run rẩy chỉ vào tôi: “Lâm Phẩm Như, cô nghĩ kỹ đi, nếu chia tay rồi thì tôi tuyệt đối sẽ không quay lại với cô đâu.”

 

“Anh không soi gương xem mình trông thế nào à? Nếu người ta biết bộ mặt thật của anh thì còn ai thèm lấy anh nữa!”

 

Cái tên óc heo này, đến nước này rồi còn định thao túng tâm lý tôi.

 

Tiếc là chị đây bây giờ chỉ muốn phát đien chứ không hơi đâu mà tự hành bản thân.

 

Tôi lại đẩy hắn ra xa một chút. 

 

“Tôi như nào là chuyện của tôi, đồ chó! Tôi bỏ tiền cho anh xài mà còn bị anh mắng, trả tiền đi đồ mặt dày!”

 

Tôi hét lớn, chẳng thèm giữ hình tượng gì nữa.

 

Tôi biết Mã Gia Bình không chịu nổi cảm giác bị người ta dòm ngó và mất mặt, cuối cùng hắn hoảng loạn bỏ chạy, trước khi đi còn để lại câu “Cứ chờ đấy”.

 

Được thôi, tôi cũng muốn xem không có tôi, hắn sẽ sống nổi thế nào trong cái công ty ba nghìn tệ kia!

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page