Bạn cùng phòng là tiểu thư nhà giàu, sau khi tốt nghiệp liền bảo chúng tôi trực tiếp đến công ty cô ấy làm việc.
Bạn trai biết chuyện thì chỉ trích tôi: “Em không qua phỏng vấn mà đi làm luôn, vậy thì đâu chứng minh được năng lực của em, học đại học chẳng để làm gì cả.”
Thế là tôi nhẹ nhàng từ chối lời mời của bạn cùng phòng.
Sau khi tốt nghiệp, tôi và bạn trai cùng vào làm ở một công ty nhỏ với mức lương ba nghìn mỗi tháng.
Không chỉ thường xuyên phải làm thêm giờ mà còn bị nợ lương.
Chưa đầy ba tháng sau, bạn trai lén lấy tiền tiết kiệm của tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ để cặp với một bà giàu có.
Tôi đến tìm đòi lời giải thích thì bị hắn đẩy xuống từ tầng cao.
“Đi chet đi, đồ ng/u!”
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở về thời điểm bạn cùng phòng muốn sắp xếp công việc cho chúng tôi.
Lần này, tôi cẩn thận hỏi mức lương khoảng bao nhiêu.
Bạn cùng phòng khẽ cong môi: “Thì khoảng ba mươi ngàn một tháng thôi.”
Tôi lập tức bật dậy khỏi ghế: “Làm luôn!”
1.
Bạn cùng phòng Lâm Dao thấy tôi phấn khích như vậy, tỏ vẻ chê bai: “Đây chỉ là lương thực tập thôi, sau khi chính thức đi làm còn có thưởng nữa, nhìn cái bộ dạng thiếu tiền của cậu kìa.”
Đừng nói là chê tôi, dù có bắt tôi mỗi ngày xách túi cho cô ấy, tôi cũng tình nguyện làm tám trăm lần.
Phải biết ở kiếp trước, bị bạn trai Mã Gia Bình thao túng tâm lý rồi kéo vào cái công ty lương ba nghìn một tháng, tôi đã khổ sở biết bao.
Kiếp này dù có làm trâu làm ngựa, tôi cũng chỉ muốn làm trâu ngựa cho bạn cùng phòng!
Ngoài tôi ra, hai bạn cùng phòng còn lại cũng đồng ý đi theo cô ấy làm việc.
Tiểu thư vừa vui lên là lập tức muốn mời chúng tôi một bữa tiệc chào mừng nhận việc.
Tôi tưởng là tụ tập ở quán lẩu nào đó, ai ngờ cô ấy đưa chúng tôi đến một nhà hàng cao cấp, được phục vụ tận tình riêng biệt.
Bữa ăn này hết mười ngàn tệ, Lâm Dao quẹt thẻ mà mắt cũng không thèm chớp.
Nhân lúc hai bạn cùng phòng khác về trước, cô ấy lặng lẽ nói với tôi: “Phẩm Như, bình thường ở trường cậu hay chăm sóc tớ, tớ thì không biết mấy chuyện xã giao, sau này vào công ty, việc đàm phán hay gì đó đều phải nhờ cậu giúp rồi.”
“Yên tâm, tiền lương chắc chắn không thiếu phần cậu đâu.”
Cô ấy chớp chớp đôi mắt to ngây thơ.
Tôi thực sự cảm động không nói nên lời.
Tôi biết cô ấy là tiểu thư nhà giàu, chưa từng chịu khổ.
Lúc học đại học cũng không thích chen chúc trong căng tin, mà đồ ăn ngoài thì chỉ được giao đến tầng trệt, nên ngày nào tôi cũng tiện tay mang lên cho cô ấy.
Cũng thường tiện tay lấy hộ cô ấy mấy món đồ chuyển phát nhanh.
Lâm Dao hay mời tôi ăn cơm, nên tôi nghĩ việc mình tiện tay giúp chút chuyện là điều nên làm.
Nhưng bạn trai tôi, Mã Gia Bình, lại coi thường.
“Lâm Phẩm Như, ở bên em thật mất mặt. Chúng ta là sinh viên đại học, là trí thức, mà em lại đi làm hầu gái cho bạn cùng phòng à?”
“Em có biết người khác nhìn em kiểu gì không?”
Giọng điệu của hắn đầy khinh bỉ.
Hắn cũng là người từ nơi khác đến như tôi, vì là đồng hương nên quen nhau rồi dần dần thành người yêu.
Chuyện yêu đương của chúng tôi phần lớn là nghe hắn giảng đạo lý.
Cũng vì chịu ảnh hưởng của hắn, tôi trở nên cũng tự ti, nhạy cảm, sợ ánh mắt đánh giá của người khác, ngày nào cũng đội mũ lưỡi trai che kín mắt.
Tôi luôn nghe lời hắn răm rắp, sợ người duy nhất không chê mình cũng sẽ rời bỏ mình, vậy mà cuối cùng hắn lại lấy mất thành quả tôi vất vả ba tháng gây dựng.
Lương tháng ba nghìn, để nhận được khoản thưởng hai mươi nghìn từ công ty, trời biết tôi đã nỗ lực đến mức nào.
Vậy mà Mã Gia Bình từ đầu đến cuối chỉ đang lợi dụng tôi, thậm chí khi tôi phát hiện ra, hắn còn dám giet người bịt miệng.
Tôi hối hận vô cùng, may mà giờ đã được trọng sinh.
Lần này, tôi nhất định phải bám chắc lấy cái đùi vàng của chị đại Lâm Dao!
You cannot copy content of this page
Bình luận