Chương 1:
03/01/2025
Chương 2:
03/01/2025
Chương 3:
03/01/2025
Chương 4:
03/01/2025
Chương 5:
03/01/2025
Chương 6:
03/01/2025
Chương 7:
03/01/2025
Chương 8:
03/01/2025
Chương 9:
03/01/2025
Chương 10:
03/01/2025
Chương 11:
03/01/2025
Chương 12:
03/01/2025
Chương 13:
03/01/2025
Chương 14:
03/01/2025
Chương 15:
03/01/2025
Chương 16:
03/01/2025
“Chúng ta đang đánh giặc, không phải đang chơi trò gia đình! Tránh ra!”
“Ta, Phượng Tê, chiến đấu vì quốc gia, không liên quan gì đến Thương Hằng, cũng không liên quan gì đến các ngươi!”
Ta thúc ngựa, dẫn đầu ra trận, đối mặt với Ô Xá.
Gã vừa chống trả vừa cố gắng kích động: “Ngươi xem, Thương Hằng ôm chặt nữ vũ cơ ấy, coi nàng ta như bảo vật!”
“Phượng Tê, ta thật sự thấy tiếc cho ngươi, ngươi liều mạng vì hắn, vậy hắn đối xử với ngươi thế nào?”
“Sao ngươi lại ngu ngốc như vậy? Nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi!”
Ta một kiếm chém đ.ứ.t cánh tay gã, lạnh lùng đáp lại: “Ta đánh giặc là vì gia đình và dân tộc, không phải vì tình cảm cá nhân!”
Hơn nữa, ta chưa bao giờ yêu Thương Hằng.
Khi chém đứt một cánh tay của thủ lĩnh địch, tinh thần chiến đấu của quân ta lập tức tăng cao.
Trận chiến đảo ngược, quân địch nhanh chóng bị đánh bại, tan tác khắp nơi.
Nhưng không biết từ khi nào, nữ vũ cơ đang ở bên cạnh Thương Hằng lại rơi vào tay quân địch.
Thương Hằng bất chấp tình hình, lại ra lệnh rút quân.
Nữ vũ cơ khóc lóc, nhìn về phía Thương Hằng, lớn tiếng gọi: “Bệ hạ, ngài không nên cứu ta, hãy để ta c.h.ế.t đi!”
Quả là diễn xuất rất tốt.
Thủ lĩnh địch giữ chặt cổ ả, nâng người lên, trưng ra trước mặt ta và Thương Hằng: “Phượng Tê, nàng ta cũng là người của ngươi, không cứu nàng sao?”
“À, đúng rồi, nàng ta chính là kẻ khiến ngươi bị dân chúng quay lưng, không cứu nàng ta sao… hay là… ta giúp ngươi g.i.ế.t nàng ta?”
Hắn ta thấy rõ tình cảm của Thương Hằng đối với nữ vũ cơ rất sâu đậm, chắc chắn y không nỡ để ả c.h.ế.t, nên rất tự tin và kiêu ngạo.
Cười lớn, rồi đặt dao lên cổ nữ vũ cơ, ép gần lại chúng ta.
Phượng Tiêu muốn xông lên, nhưng bị các tướng sĩ của ta ngăn lại.
Phượng Lăng quỳ xuống trước mặt Thương Hằng, cầu xin: “Bệ hạ, xin cứu Doanh Doanh, nàng ấy không đáng bị liên lụy!”
Cuối cùng, Thương Hằng hạ lệnh: “Cứu hoàng hậu!”
Y lập tức phong cho nữ vũ cơ danh hiệu hoàng hậu, nếu chúng ta không nghe theo, thì chính là tội sát hại hoàng gia.
Ta cười nhạt, quay lại nhìn y, Trảm Thiên Kiếm vung lên: “Ai dám cứu nàng ta, chính là kẻ thù của ta!”
Lúc này, những người trước đây định xông lên cứu, lại chần chừ.
Một bên là hoàng đế, một bên là nguyên soái, vậy phải nghe ai?
Thương Hằng thúc ngựa tiến tới, nhìn ta, tức giận hỏi: “A Ngô, sao nàng lại tàn nhẫn như vậy?”
“Ta đã phong nàng ấy làm hoàng hậu, nàng không thể cho ta một chút tình cảm sao?”
Ta khinh miệt liếc y một cái: “Hoàng hậu? Gián điệp của quân địch, cũng xứng làm hoàng hậu, vậy bệ hạ là gì?”
Tất cả mọi người đều sững sờ, Thương Hằng và huynh đệ Phượng gia nhìn nhau, kinh ngạc.
“Ngươi nói gì? Nàng ta là gián điệp? Không thể nào!”
Họ không tin.
“Ngươi không có chứng cứ, đừng nói bậy!”
Ta lạnh lùng nhìn họ, đáp: “Những gì ta nói chính là chứng cứ!”
Nói xong, không thèm để ý đến họ nữa, quay sang Ô Xá.
“Ô Xá, làm đi, dù sao cũng là em gái ruột của ngươi! Chắc không cần ta ra tay giúp chứ?”
Vài năm trước, ta từng thâm nhập vào bộ lạc Hắc Liên, gặp nữ vũ cơ lúc còn nhỏ.
Nhưng sau này ả thay đổi dung mạo, ta không nhận ra.
Tuy nhiên, dấu vết trên cánh tay đã bán đứng ả, đó là hình xăm mà chỉ huynh muội Hắc Liên mới có.
Ô Xá và ca ca của gã, Ô Mông, đều có dấu ấn này.
Gã khó tin nhìn ta, hỏi: “Ngươi… làm sao ngươi biết được?”
Ta cười đáp: “Ta đã từng gặp qua ba huynh muội các ngươi khi chỉ mới mười sáu tuổi.”
“Trên cánh tay các ngươi có những hình xăm giống nhau, đó hẳn là biểu tượng gia tộc. Không tin, để ta cho người mang tay trái của ngươi vừa bị chém ra đây, để xem thử!”
Ta chém đứt cánh tay gã không phải là vô ích, mà còn đặc biệt dặn thuộc hạ giữ lại.
Quả nhiên, thuộc hạ đã mở ống tay áo của cánh tay đã bị chặt, và nhìn thấy dấu ấn.
You cannot copy content of this page
Bình luận