Bạch Nguyệt Quang Đích Thân Ra Trận

Chương 14:

Chương trước

Chương sau

Thương Hằng đặt nữ vũ cơ xuống, bước về phía ta.

 

Trong mắt vừa có sự hối hận, vừa có sự hoảng loạn. 

 

Y giơ tay ra muốn giữ người lại, nhưng ta né tránh.

 

“A Ngô…”

 

Y muốn nói gì, nhưng ta không muốn nghe nữa.

 

“Bệ hạ, hãy giữ vững ngai vàng của ngài, rồi nhìn xem, ta sẽ bảo vệ dân chúng Thương Lan như thế nào!”

 

“Rồi hãy nghĩ lại, trong những năm qua, ngài đã làm được những việc gì có ích cho quốc gia và dân chúng!”

 

Nói xong, không còn để ý đến y nữa.

 

Cuộc chiến này, ta phải chuẩn bị thật tốt, bởi vì đây chính là những điểm mấu chốt mà những người công lược đã thất bại.

 

Ta sẽ không vì việc phản bội Thương Hằng mà từ bỏ sứ mệnh của mình, cũng sẽ không vì sợ c.h.ế.t mà lùi bước. 

 

Bởi vì ta là Phượng Tê, là người bảo vệ mảnh đất này!

 

Ngày ra trận, dân chúng tự nguyện đến ngoài thành tiễn đưa, Thương Hằng cũng đến.

 

Y không chuẩn bị r.ư.ợ.u tiễn biệt, mà mặc giáp, cưỡi chiến mã.

 

“Ta sẽ không để nàng một mình ra chiến trường! Chúng ta mãi mãi là những người có thể cùng nhau giao phó sinh mạng.”

 

Ta cười, không đáp.

 

Y sẽ xuất hiện, cái này không có gì bất ngờ.

 

Khi đến thành Tân Nhất, quân địch đã bao vây thành này suốt nhiều ngày. 

 

Thành Tân Nhất gần như cạn kiệt lương thảo, những binh sĩ còn lại đang phải cố thủ.

 

Quân địch mang danh nghĩa chống lại bạo chúa, tàn sát dân lành, cướp đoạt lương thực, bởi vì sau lưng chúng là những kẻ tàn dư của Mạc Bắc.

 

Khi thấy lá cờ chiến của ta, quân địch hoảng loạn.

 

Danh tiếng của Phượng soái, không ai là không biết, đặc biệt là những kẻ từng bị ta đánh bại.

 

“Không phải nói nàng ta và Thương Hằng đã xảy ra xích mích sao?”

 

“Sao ả lại xuất hiện ở đây, lần này có vẻ không ổn rồi!”

 

Những binh sĩ kiên cường cố thủ thành, gần như tuyệt vọng, khi nhìn thấy lá cờ chiến của ta, nước mắt lưng tròng.

 

“Phượng soái, Phượng soái đến rồi, chúng ta được cứu rồi!”

 

“Chúng ta nhất định sẽ thắng, Phượng soái chưa bao giờ thua trận!”

 

“Phượng soái không bỏ rơi chúng ta, cô ta đã đến tăng viện!”

 

Tiếng hô vang lên, những binh sĩ đã gần như tuyệt vọng, sắp từ bỏ, nay lại bừng tỉnh, quyết tâm chiến đấu.

 

Lúc này, trong hàng ngũ quân địch, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.

 

Đó là em trai của thủ lĩnh quân địch Ô Mông — Ô Xá, giờ là đại hãn của Mạc Bắc.

 

“Phượng Tê, Thương Hằng phản bội ngươi, dùng một nữ vũ cơ để làm nhục ngươi, sao ngươi còn muốn vì hắn mà bán mạng?”

 

“Thay vì vậy, hãy đi theo ta, ta sẽ cho ngươi vinh quang và địa vị tối cao, tuyệt đối không nuốt lời!”

 

Cứ tưởng gã sẽ khuyên ta đầu hàng, thật thú vị.

 

Những lời này đối với ta không có ý nghĩa gì, nhưng những binh sĩ lại lo sợ nhìn ta.

 

Chuyện của nữ vũ cơ đã được mọi người biết đến, họ lo ta bị kích động, sẽ phản bội trong lúc chiến đấu.

 

Không ngờ nữ vũ cơ lại lén lút ở trong đội ngũ.

 

Ả bước ra, cố tình nói: “Phượng soái, nếu ngài không cam lòng, có thể g.i.ế.t ta, nhưng xin đừng vì ích kỷ của bản thân mà bỏ rơi tính mạng của những tướng sĩ này, bỏ rơi quốc gia và dân chúng của ngài!”

 

Nói xong, ả còn cố tình quỳ xuống trước mặt, tạo vẻ hối lỗi.

 

Thương Hằng vươn tay định kéo người lại.

 

Nữ vũ cơ nhìn y với ánh mắt đầy thương cảm, rơi nước mắt: “Bệ hạ, ta chỉ là một nữ nhân không có chút sức lực.”

 

“Ta không thể giống Phượng soái, dũng cảm chiến đấu bảo vệ quốc gia và bệ hạ, c.h.ế.t cũng không tiếc.”

 

“Bệ hạ đừng cứu ta, để ta làm dịu cơn giận của Phượng soái, làm một việc cuối cùng cho bệ hạ!”

 

Nói xong, ả rút d.a.o, tự đặt vào cổ mình.

 

“Bệ hạ, vĩnh biệt!”

 

Phượng Tiêu lao ra, giật lấy con dao từ tay ả, giận dữ nhìn ta: “Ngươi uy hiếp bệ hạ ngay trước lúc xuất chiến, định làm loạn sao?”

 

Ta suýt nữa thì bật cười: “Ta uy hiếp bệ hạ lúc nào hả? Các ngươi tự diễn trò này, không thấy phiền sao?”

 

Hết Chương 14:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page