Tôi không quá tin tưởng.
Đã từng yêu một người sâu đậm như vậy, dù có mất trí nhớ, thì cơ thể cũng phải có phản ứng bản năng nào đó chứ?
Sao có thể hoàn toàn không có cảm giác?
Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn hỏi ra: “Vậy hôm đó, buổi tối anh đột ngột ra ngoài, chẳng phải là để gặp cô ấy sao?”
“Gặp cô ấy?” Anh hơi sững người.
“Hôm đó tôi đi gặp ông nội. Ông ấy bảo mình sắp không qua khỏi, gọi anh về gấp ăn tối. Tới nơi mới biết là ông ấy cố tình bày trò để giữ anh lại.”
“Còn Kiều Dương Dương, là do em họ của anh dẫn theo, hai người là bạn học.”
Tôi lấy điện thoại, cho anh xem bức ảnh Kiều Dương Dương đăng hôm đó.
“Thế còn tấm hình này thì sao? Sao hai người lại đứng sát nhau như vậy, anh còn nhìn cô ta với ánh mắt dịu dàng thế kia?”
Anh liếc mắt nhìn ảnh trên điện thoại tôi, đột nhiên bật cười.
“Tự nhiên cười gì đấy?”
Anh cúi người, ghé sát tai tôi: “Em đang… ghen à?”
Tôi: “Không có!”
Anh khẽ véo cằm tôi, nhẹ nhàng xoay mặt tôi lại, chăm chú quan sát: “Không ngờ em ghen lại đáng yêu như vậy.”
Tôi định lên tiếng phản bác, thì anh đã nửa ôm lấy tôi, mở điện thoại ra, kéo lên một bức ảnh khác.
Tôi sững người.
Bức ảnh này không chỉ có hai người họ, mà còn rất nhiều người khác nữa, ai cũng đang cười nhìn vào ống kính.
Chỉ có Hoắc Kinh Triệt là không nhìn vào camera.
Kiều Dương Dương đã cố ý cắt hình, chỉ để lại mỗi cô ta và anh, còn những người phía sau thì bị chỉnh sửa xoá sạch.
“Anh đang nhìn cô ta đấy thôi.” Tôi chỉ vào ánh mắt anh trong ảnh.
“Còn bảo là không ghen.” Anh cốc nhẹ mũi tôi một cái: “Anh đang nhìn điện thoại.”
Anh phóng to ảnh lên — đúng là trong tay anh có cầm điện thoại thật.
Chỉ là góc chụp khiến người ta tưởng anh đang nhìn Kiều Dương Dương.
Hoắc Kinh Triệt lại kéo ra thêm một tấm ảnh nữa.
Là ảnh tôi ngủ mà nằm vắt vẻo tứ phía.
Trên xương quai xanh còn lộ ra mấy vết ám muội để lại sau đêm hôm trước.
Ánh mắt anh dịu dàng: “Anh rất thích bức ảnh này, cảm giác qua nó… anh mới thấy được em chân thật nhất.”
Từ khi ở bên Hoắc Kinh Triệt, tôi vẫn luôn đóng vai một cô gái ngoan ngoãn nghe lời, đúng là nhiều khi chẳng thể sống thật với bản thân.
Thì ra… hôm đó anh cười khi nhìn ảnh tôi?
“Câu hỏi cuối cùng.” Tôi nói.
“Ừm?”
Anh bất ngờ bế bổng tôi lên.
“Làm gì vậy?” Tôi hoảng hốt.
“Lên giường rồi nói. Em lúc ghen đáng yêu quá, anh nhịn không nổi.”
“…Hoắc Kinh Triệt, anh có thể tiết chế một chút không, thật sự em chịu không nổi nữa rồi.”
Anh ngẩng đầu lên, ngụ ý sâu xa: “Anh không có sức sống và năng lượng như mấy cậu em trai kia, nên càng phải cố gắng hơn.”
Anh vẫn còn nhớ chuyện đó…
Đêm khuya, nhiệt tình ngút trời.
Tôi đã hoàn toàn kiệt sức, không nhúc nhích nổi nữa.
Anh cắn nhẹ vành tai tôi: “Chẳng phải em còn một câu hỏi cuối cùng chưa hỏi à?”
“Không hỏi nữa.”
“Sao vậy?”
“Em sợ hỏi xong lại làm anh sướng quá.”
“…”
Nói gì anh cũng nghĩ tôi đang ghen.
Sau khi anh ba lần bốn lượt cam đoan sẽ không làm bậy nữa, cuối cùng tôi cũng hỏi ra.
“Hôm đó trong buổi phỏng vấn tài chính, tại sao anh cố tình để lộ dấu hôn trên cổ?”
“Để cho ông nội xem.”
Ông nội? Ý là ông cụ nhà họ Hoắc?
“Ông ấy luôn ép anh cưới Kiều Dương Dương, anh chỉ đang muốn bày tỏ thái độ của mình.”
“Bày tỏ thái độ?”
Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn.
Hoắc Kinh Triệt dừng lại, ánh mắt sâu thẳm, trong đôi mắt anh phản chiếu khuôn mặt tôi đang đỏ bừng.
Anh nghiêm túc nói: “Ngu Thấm, anh muốn cưới em.”
9.
Khoan đã, kiếp trước tôi cứu cả vũ trụ hay gì?
Từ một người tình thế thân… tôi lại trở thành vợ của Thái tử gia nhà họ Hoắc?
Tôi: “Em không đồng ý.”
Anh nhìn chằm chằm tôi: “Tại sao?”
“Anh có thể nói không yêu bạch nguyệt quang là không yêu, nhỡ sau này anh lại mất trí nhớ một lần nữa, quên mất em, thì em trắng tay, biết đi tìm ai kiện đây?”
“Ngày mai anh sẽ soạn một bản hợp đồng chuyển nhượng tài sản. Tất cả tài sản của anh, bao gồm cả con người anh — đều là của em.”
You cannot copy content of this page
Bình luận