May mà cuối cùng Tiểu Trần gõ cửa, nói có việc cần tìm Hoắc Kinh Triệt, tôi mới thoát được kiếp play trong bệnh viện lần đó.
Mặc dù cái giường trong phòng bệnh VIP cao cấp này thật sự rất to và rất êm…
Nhưng mà, tôi cũng biết xấu hổ đấy chứ, được không!
Chính vì tôi mà Hoắc Kinh Triệt bị thương, không thể xuống giường đi lại.
Những ngày gần đây, tôi đều ở lại bệnh viện chăm sóc anh từng chút một, hầu như 24/24 đều dính lấy nhau.
Lúc anh họp trực tuyến, tôi ngồi bên cạnh chơi Liên Quân.
Mọi thứ trôi qua bình yên đến lạ.
Chuyện tôi bỏ trốn xem ra chỉ như một đoạn ngoại truyện, sau đó cũng không hề có hình phạt kinh khủng như tôi tưởng tượng.
Nhưng tôi hiểu rõ, đó chỉ là bề ngoài.
Chỉ cần tôi hơi cử động một cái, người đàn ông đang chăm chú làm việc kia lập tức ngẩng đầu nhìn, cứ như thể giây tiếp theo tôi sẽ nhảy ra ngoài cửa sổ chạy trốn vậy.
Nhưng đây là tầng tám mà! Nhảy xuống là mất mạng đấy!
Tôi thở dài bất lực.
Không hiểu sao Hoắc Kinh Triệt lại căng thẳng với tôi đến mức đó.
Từng ấy ngày trôi qua rồi mà cũng chẳng thấy bạch nguyệt quang của anh xuất hiện, chẳng lẽ vẫn còn đang giận dỗi?
Để có thể sớm được tự do, sau khi anh vừa kết thúc một cuộc họp video, tôi ngồi xuống cạnh anh.
Tôi nói: “Chuyện của anh và—”
Chưa kịp nói hết câu, anh đã bóp cằm tôi, hôn một cái.
“Ngoan, anh còn một cuộc họp nữa, đợi lát nữa anh sẽ ‘thỏa mãn’ em.”
Tôi: “…”
Làm ơn rõ ràng một chút! Tôi không có ý đó!
“Không phải, ý em là em muốn—”
Anh xoa đầu tôi, gập laptop lại, giọng nghe có vẻ bất lực: “Được, dời cuộc họp sang tối. Làm chuyện của chúng ta trước đã.”
Nói rồi lại định cúi xuống hôn tiếp.
Mẹ nó! Tôi khát đến mức đó thật sao?
“Thật sự không phải đâu!”
Tôi phải giải thích một hồi, anh mới chịu buông tôi ra, tuy vẫn có vẻ hơi tiếc nuối.
Đeo lại kính gọng vàng, anh lập tức khôi phục dáng vẻ “tổng tài bá đạo” thường ngày.
“Chuyện gì?”
Tôi giữ khoảng cách với anh, nghiêm túc nói: “Phụ nữ mà, đôi khi dễ giận dỗi trong lòng, phải dỗ dành một chút. Không thì mọi thứ cứ dồn nén trong tim, dễ dẫn đến hiểu lầm.”
Hoắc Kinh Triệt nhướng mày, ánh nắng từ cửa sổ hắt lên đôi mắt anh, làm dịu đi vài phần lạnh lùng.
Anh nói: “Em muốn anh dỗ kiểu gì?”
“…”
Tôi cẩn trọng lựa lời: “Không phải em… là Kiều Dương Dương, bạch nguyệt quang của anh đó. Nhiều ngày như vậy rồi, chắc cô ấy cũng lo cho anh lắm.”
Anh thản nhiên: “Anh không biết là em biết nghĩ cho người khác đến vậy đấy.”
Tôi cảm thấy khó hiểu trước thái độ của Hoắc Kinh Triệt với Kiều Dương Dương, mới mấy hôm trước còn dính chặt lấy người ta, giờ lại lạnh nhạt như này.
Tôi nói: “Dù gì thì hai người cũng từng yêu nhau mãnh liệt như thế, chắc là vì hiểu lầm mới chia tay, em…”
Bao giờ cái vai thế thân này mới được rút lui đây?
“Ngu Thấm, đây không phải chuyện em nên lo.”
Anh cắt ngang lời tôi, cúi đầu tiếp tục làm việc, rõ ràng không muốn nói thêm nữa.
Tôi cũng không nói gì thêm.
Cả căn phòng bệnh bỗng yên ắng trở lại.
6.
Chân của Hoắc Kinh Triệt hồi phục rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xuất viện.
Vì mấy ngày qua tôi biểu hiện khá tốt nên anh cũng bắt đầu yên tâm về tôi hơn.
Sau khi anh quay lại công việc, cũng không hạn chế tự do cá nhân của tôi nữa.
Chỉ là… đi đâu cũng bị hai anh vệ sĩ to cao kè kè theo sau.
Hôm đó tôi đi dạo trong trung tâm thương mại, một đứa bé con chỉ vào tôi đầy tò mò rồi nói với mẹ nó: “Mẹ ơi, đây là đại ca xã hội đen đúng không?”
Người phụ nữ vội bịt miệng đứa bé lại, sau đó nhìn tôi với vẻ áy náy, cuống cuồng kéo con mình rời đi.
Dáng vẻ hốt hoảng đó như thể tôi đúng là đại tỷ giang hồ, ai làm tôi không vui là sẽ bị đàn em xử đẹp ngay lập tức.
“…”
Tôi thật sự không chịu nổi những ánh mắt xung quanh nữa rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận