Bạch Nguyệt Quang Chính Hiệu

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Tôi hơi ngơ.

 

Cho đến khi anh quay lại lần nữa, vest đã được thay bằng bộ đồ ở nhà, vẻ lạnh lùng thường ngày cũng giảm đi không ít.

 

Trên tay bỗng có thêm một đôi dép bông hình gấu nhỏ đáng yêu.

 

Anh cúi người, nửa quỳ xuống, khẽ nắm cổ chân tôi, giúp tôi xỏ vào.

 

“Anh nói bao nhiêu lần rồi, sàn nhà lạnh, sao lại không chịu mang dép.”

 

Giọng anh vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng lại mang theo chút trách móc nhẹ, không còn vẻ xa cách lạnh lùng như khi xuất hiện trên truyền hình.

 

Tôi sững người, ánh mắt vô thức nhìn xuống chân anh, cũng đang mang một đôi dép bông xám hình gấu.

 

Là đôi dép đôi với đôi màu hồng của tôi.

 

Đây là quà sinh nhật tôi tặng anh.

 

Hoắc Kinh Triệt chẳng thiếu thứ gì, tiền tôi dùng cũng là do anh cho, nếu mua đồ hiệu thì anh ta lại không mấy quan tâm.

 

Khi những ông lớn trong giới kinh doanh tặng anh tranh quý, đá ngọc vô giá, thì tôi chỉ tặng một đôi dép bông đôi.

 

Còn là mua theo đơn ghép trên app.

 

Ban đầu tôi chỉ nghĩ tặng cho có lệ, ai ngờ anh thật sự mang đôi dép đó chung với tôi.

 

Chú gấu xám trên dép trông ngốc nghếch, vậy mà Hoắc Kinh Triệt đi vào không những không mất khí chất mà còn khiến đôi dép trông như hàng hiệu cao cấp.

 

Tôi nhớ lúc đó mình đã làm mờ mặt anh rồi đăng một tấm hình anh ngồi đọc sách trong thư phòng, mang đúng đôi dép này, vào phần đánh giá sản phẩm.

 

Dù che mặt, nhưng khí chất nổi bật và tỷ lệ cơ thể hoàn hảo vẫn khiến bức ảnh nhanh chóng viral.

 

Doanh số của mẫu dép này tăng vọt ngay ngày hôm sau.

 

Chủ shop liền lấy ảnh đó làm hình mẫu đánh giá chất lượng, còn inbox tôi đầy nhiệt tình, giới thiệu tất cả các mẫu tất trong cửa hàng, hỏi tôi có thể giúp chụp thêm vài tấm hình quảng cáo không.

 

Đúng là Thái tử gia Bắc Kinh — cả người đều tỏa ra mùi tiền.

 

“Em cầm đống thẻ này ra làm gì vậy?”

 

Anh đã để ý thấy mớ thẻ trong tay tôi.

 

Tôi thản nhiên đáp: “Rảnh quá nên đếm đếm cho vui. Đếm xong cảm thấy yên tâm hơn hẳn.”

 

“…”

 

Biểu cảm của anh như thể vừa bất lực vừa bó tay.

 

Tôi liếc nhìn đồng hồ, vòng tay ôm cổ anh: “Hôm nay sao anh về sớm vậy?”

 

Trước sự chủ động của tôi, Hoắc Kinh Triệt rõ ràng rất hài lòng, ánh mắt vốn sắc bén hơi nheo lại, dịu đi không ít.

 

Anh khẽ xoa đầu tôi: “Không muốn anh về sớm như vậy à?”

 

“Tất nhiên là không rồi.” Tôi nói: “Hôm nay dì Vương xin nghỉ, bữa tối chắc phải tự xử thôi.”

 

Tôi tự nhiên xắn tay áo giúp anh, còn lấy tạp dề ra mặc cho anh.

 

Người đàn ông buổi sáng vẫn còn là cá mập thương trường lên sóng truyền hình trả lời phỏng vấn, giờ phút này lại hóa thân thành ông chồng mẫu mực vào bếp nấu cơm.

 

Tôi làm trợ lý đứng bên cạnh phụ một tay.

 

Cuối cùng nấu xong bốn món mặn một món canh.

 

Tôi nếm thử một miếng, thật lòng khen: “Tay nghề ngày càng đỉnh rồi đó, vất vả cho anh rồi.”

 

Nói ra thì cũng xấu hổ thật…

 

Lẽ ra dì Vương không có ở nhà thì tôi phải là người nấu, nhưng với tài nấu ăn ch*ết người của tôi, Hoắc Kinh Triệt đã phải nhập viện tới ba lần.

 

Cuộc đời thành công rực rỡ của anh, ngoài bạch nguyệt quang kia ra thì chỉ có tôi là cú “thất bại” lớn nhất.

 

Sau đó anh không bao giờ cho tôi động vào bếp nữa, toàn là anh tự nấu.

 

Từ một ông lớn làm mưa làm gió trong giới thương trường, sau khi ở bên tôi thì kỹ năng nấu nướng cũng lên tới trình độ gần như đầu bếp khách sạn năm sao.

 

Tôi ngẩng đầu, len lén liếc nhìn anh.

 

Hoắc Kinh Triệt ăn cơm cũng rất tao nhã, từ trong ra ngoài đều toát ra khí chất hấp dẫn người khác.

 

Tay cầm đũa có khớp xương rõ ràng, thon dài sạch sẽ.

 

Chính là đôi tay này… tối qua đã làm những chuyện đó…

 

Trong đầu đột nhiên hiện lên mấy hình ảnh không nên xuất hiện lúc ăn cơm, cả người theo bản năng rùng mình một cái.

 

Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy!

 

Tôi nên nghĩ đến chuyện đau lòng mới đúng… 

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page