Bạch Nguyệt Quang Chính Hiệu

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Ngoại truyện: Hoắc Kinh Triệt

 

Trước khi được ông nội đón về nhà họ Hoắc, tôi sống cùng mẹ, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau.

 

Tôi từng hỏi mẹ, tại sao những đứa trẻ khác đều có bố, còn tôi thì không.

 

Mẹ chỉ cười gượng, không nói gì.

 

Về sau tôi không hỏi nữa.

 

Có lẽ… như mấy đứa trẻ khác nói, tôi là một đứa không ai cần, một thằng “con hoang”.

 

Tôi ít nói, nhạy cảm, trầm lặng, quen sống khép mình.

 

Lên cấp hai, tôi vẫn không có một người bạn thật sự nào.

 

Cho đến năm lớp 8, tôi được xếp ngồi cạnh một cô bạn gái rất hoạt bát.

 

Mỗi ngày cô ấy đều chào tôi rôm rả, còn chia đồ ăn vặt cho tôi.

 

Cô ấy kéo tôi ra khỏi cái thế giới cô đơn đó, dạy tôi cách kết bạn…

 

Tôi không muốn kết bạn, tôi chỉ muốn chơi với một mình cô ấy.

 

Nhưng mỗi lần thấy cô ấy cười nói với người khác, tôi ghen đến phát điên.

 

Tôi biết rất rõ — chẳng ai thật lòng thích một kẻ trầm lặng, u ám như tôi cả.

 

Tôi cũng dần nhận ra, mình không chỉ đơn thuần muốn làm bạn với cô ấy.

 

Tôi thích cô ấy.

 

Làm sao… để cô ấy cũng thích tôi?

 

Tôi bắt đầu thay đổi. 

 

Trở nên hướng ngoại hơn, cố gắng giỏi hơn, dốc sức biến mình thành mẫu người mà cô ấy yêu thích.

 

Ánh mắt của cô ấy dần dần dừng lại trên người tôi nhiều hơn.

 

Năm mười tám tuổi, chúng tôi ở bên nhau.

 

Trước kia tôi từng nghĩ cuộc đời mình là một mảng xám xịt vô nghĩa, nhưng từ khi gặp cô ấy, mỗi ngày tôi đều háo hức mong chờ được gặp lại cô ấy trong một ngày mới.

 

Nhưng số phận lại quá trớ trêu.

 

Một vụ tai nạn giao thông… đã cướp đi ký ức của cả hai chúng tôi.

 

Tôi không còn nhớ gì cả.

 

Nhưng trong lòng mơ hồ luôn có cảm giác — có một cô gái đang đợi mình.

 

Người bên cạnh nói với tôi rằng, cô ấy tên là Kiều Dương Dương.

 

Là vị hôn thê mà tôi đã đính ước từ trước.

 

Tôi đi gặp cô ta… nhưng trực giác nói với tôi rằng — không phải người đó.

 

Thế nhưng ai ai quanh tôi cũng khẳng định chắc nịch: chính là cô ta.

 

Tôi hoang mang, trong lòng như thiếu đi một mảnh ghép quan trọng.

 

Cho đến một buổi chiều nắng đẹp hôm đó, tôi ngồi trong quán cà phê — bị một người phụ nữ làm đổ cả cốc cà phê lên người.

 

Cô ấy lí nhí xin lỗi đầy áy náy.

 

Tôi nhận ra ngay màn kịch vụng về đó, từng có không ít phụ nữ cố tình tiếp cận tôi bằng chiêu trò như thế này.

 

Nhưng cô ấy… thật sự rất đặc biệt.

 

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy lần đầu —Khoảng trống trong lòng như được lấp đầy.

 

Tôi thuận theo tình huống, cố ý để lại thông tin liên lạc.

 

Và khi thấy cô ấy cong môi, tự tin đến mức như chắc chắn sẽ “giành được tôi”—

 

Tim tôi đập thình thịch.

 

Sao cô ấy lại có thể đáng yêu đến thế?

 

Lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Nhất định phải giữ cô ấy lại bên mình.

 

— Hết truyện —

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page