Có toàn bộ tài sản của Thái tử gia Bắc Kinh?
Vậy thì… bao nhiêu tiền cho đủ?
Tôi đến nằm mơ cũng không dám nghĩ xa tới mức này!
Tôi: “Anh nghiêm túc đấy à?”
Ánh mắt anh tràn đầy thành khẩn, nghiêm túc, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi: “Nghiêm túc. Anh tin vào cảm giác của mình. Mỗi lần nhìn thấy em, anh đều cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện.”
Hoắc Kinh Triệt với gương mặt cấm dục mà nói lời ngọt ngào thế này… thật sự quyến rũ ch*ết người.
Hình như tôi cũng không còn sợ điều tồi tệ nhất nữa.
Nhưng không ngờ…
Điều tồi tệ nhất — lại là tôi bị bắt cóc.
10.
Sau khi tôi và Hoắc Kinh Triệt thổ lộ lòng mình với nhau, tình cảm hai người bọn tôi tăng vọt không phanh.
Hôm đó, tôi định đến công ty của Hoắc Kinh Triệt, muốn tạo một bất ngờ cho anh, ai ngờ trên đường lại bị người ta bất ngờ lao ra làm tôi ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại, tôi đang ở trong một chiếc xe bốc mùi hôi khó chịu.
Trong xe còn có hai gã đàn ông mặt mũi gian xảo.
Nhận ra mình bị bắt cóc, tôi cố giữ bình tĩnh, nói chuyện với chúng: “Các người muốn bao nhiêu tiền, Hoắc Kinh Triệt đều có thể cho.”
“Mẹ kiếp, tụi tao đâu phải muốn tiền, là muốn cái thân thể nõn nà của mày cơ. Chậc, làn da này… mềm mịn quá trời. Nghĩ tới việc được dùng chung phụ nữ với Thái tử gia Bắc Kinh, đời này coi như không uổng rồi.”
Tên ngồi bên cạnh vừa nói vừa định giở trò sàm sỡ.
Người lái xe bỗng nhiên chửi một tiếng thật to: “ĐM, nhanh vậy đã đuổi tới rồi!”
Tôi chú ý thấy có mấy chiếc xe đang bám sát đuôi xe này.
Gã tóc vàng lái xe cố tăng tốc lạng lách, định cắt đuôi, nhưng mấy chiếc xe kia vẫn bám rất sát.
“Giờ sao đây, anh Lưu?!”
“Không sao, khu này tao rành, chạy vòng vèo thế nào cũng làm bọn chúng chóng mặt!”
Mây đen tích tụ, cuối cùng trời đổ mưa lớn.
Gã tóc vàng điên cuồng nhấn ga, cuối cùng cũng dần dần bỏ xa được những chiếc xe bám theo phía sau.
Tôi cảm thấy trong lòng bất an ngày một lớn.
Nhưng cũng không dám manh động.
Đúng lúc gã tóc vàng tưởng đã hoàn toàn cắt đuôi được, còn huýt sáo một cái đầy đắc ý —
Một chiếc xe bất ngờ lao ra từ khúc cua, chắn ngang trước mặt chúng tôi.
Gã tóc vàng chửi một câu, vội vàng đạp phanh, không ngờ mặt đường sau cơn mưa quá trơn, bánh xe mất lái.
Cả xe lẫn người đâm xuyên qua lan can, lao thẳng xuống sông.
Ngay khoảnh khắc chiếc xe lao ra khỏi lan can, tôi dường như nghe thấy tiếng Hoắc Kinh Triệt gào khản cổ gọi tên tôi.
Quả nhiên…
Vận may của tôi vẫn chẳng khá lên nổi.
Những thứ vốn không thuộc về mình, cuối cùng cũng chẳng thể giữ lại được.
…
Lúc tỉnh lại, đập vào mắt tôi là trần nhà màu trắng.
Tôi nghĩ — mình đã lên thiên đường rồi sao?
Thiên đường này… có mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ.
Tôi cử động một chút, toàn thân đau nhức rã rời.
Quay đầu lại, tôi nhìn thấy Hoắc Kinh Triệt đang ngồi cạnh giường bệnh.
Anh lúc nào cũng chỉnh chu hoàn hảo, nay lại hoàn toàn nhếch nhác — quầng thâm dưới mắt rõ mồn một, cằm lún phún râu.
Nghe thấy tiếng động, anh quay sang nhìn.
Thấy tôi tỉnh lại, viền mắt anh bỗng đỏ lên.
Tôi nở nụ cười: “Thái tử gia mà cũng biết rơi lệ à?”
“Biết.”
Anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, cứ như đang ôm lấy một báu vật suýt chút nữa đánh mất.
“Anh đã tìm em rất lâu.”
Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ phủ lên người cả hai.
Hình như… tôi và anh đều đã nhớ lại rồi.
Đoạn ký ức từng bị lãng quên.
11.
Người đã yêu Hoắc Kinh Triệt từ khi còn trẻ – không phải là Kiều Dương Dương, mà là tôi.
Cả hai chúng tôi… đều đã mất trí nhớ trong cùng một vụ tai nạn giao thông năm ấy.
Nhà họ Hoắc và nhà họ Kiều đã âm thầm xóa sạch mọi dấu vết từng chứng minh tôi và Hoắc Kinh Triệt từng yêu nhau, khiến anh lầm tưởng rằng người anh từng yêu tha thiết… là Kiều Dương Dương.
Còn tôi, bị lạnh lùng đưa đến một thành phố rất xa anh.
Trớ trêu thay, tôi quen được cô bạn thân hiện tại ở nơi đó, rồi tình cờ quay lại thành phố này.
Và thế là, tôi gặp lại Hoắc Kinh Triệt — hai ánh mắt lần nữa giao nhau, lần nữa rung động.
“Vậy là, chúng ta vốn định mệnh thuộc về nhau rồi.”
Hóa ra, tôi mới chính là bạch nguyệt quang trong lòng Hoắc Kinh Triệt.
Mà tôi, một bạch nguyệt quang chính hiệu… lại phải làm thế thân người tình cho anh suốt ba năm.
Tôi tự làm thế thân… cho chính mình.
Đúng là trùng hợp trớ trêu đến không thể tin nổi.
Cảm giác trong lòng nhẹ bẫng như vừa vứt được cả một tảng đá lớn, tôi cười hì hì nói với anh: “Cướp đây, mau giao hết tiền ra!”
“Đều là của em.”
“Em muốn dùng số tiền này để nuôi trai.”
Anh nheo mắt lại: “Em vừa nói gì?”
“Nuôi anh đó.”
“Được.”
…
Về sau, Hoắc Kinh Triệt điều tra ra người đứng sau vụ bắt cóc tôi.
Chính là nhà họ Kiều — vì muốn đẩy nhanh chuyện liên hôn với nhà họ Hoắc.
Hoắc Kinh Triệt sau khi biết chuyện, chỉ bật ra vài tiếng cười lạnh.
Tiếng cười đó khiến tôi rùng mình nổi da gà.
Chưa đầy một năm sau, anh âm thầm ra tay, khiến nhà họ Kiều sụp đổ phá sản không một tiếng động.
Lúc này, quyền lực tối cao của nhà họ Hoắc đã hoàn toàn nằm trong tay Hoắc Kinh Triệt.
Ông nội nhà họ Hoắc cũng không thể can thiệp được nữa, chỉ còn có thể thúc giục chúng tôi sớm kết hôn, để ông ấy còn sớm bồng cháu chắt.
Với tốc độ và tần suất của Hoắc Kinh Triệt…
Muốn bồng chắt sớm cũng không phải chuyện gì khó.
Nhưng mà, Hoắc Kinh Triệt lại không muốn ai sớm phá vỡ thế giới chỉ có hai người của chúng tôi.
Ngay cả con ruột của mình, anh cũng không cho đến sớm.
Mỗi lần đều làm đủ biện pháp tránh thai, thế nên đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Rõ ràng sau khi khôi phục ký ức, Hoắc Kinh Triệt còn dính tôi hơn cả trước kia.
Nếu trước đây anh còn có chút kiêng dè, thì giờ đây là hoàn toàn không che giấu nữa, cái tính chiếm hữu cao ngút trời.
Đến cả con muỗi đực dám đốt tôi, anh cũng phải tự tay đập ch*ết cho bằng được.
Anh cho tôi một cảm giác an toàn trọn vẹn.
Tôi không còn hoang mang, bất an vì nghĩ mình chỉ là “thế thân” nữa.
Bởi nếu đến bản thân mình còn không đủ tự tin, thì làm sao có thể mở lòng, để người khác yêu mình bằng cả trái tim?
Tôi buông bỏ mọi đề phòng, thảnh thơi hưởng thụ cuộc sống.
Buổi tối nếu anh “quá đà”, tôi cũng không còn nhịn như trước, mà sẽ thẳng chân đạp anh xuống giường, bắt anh sang phòng làm việc ngủ.
Dù nửa đêm cái tên đàn ông mặt dày này vẫn hay lén lút bò về giường.
“Đêm nay anh sẽ không làm gì hết.”
Sau khi đảm bảo ba lần bốn lượt, anh lại ôm tôi vào lòng.
Tối hôm đó, chúng tôi không làm gì cả, chỉ là trò chuyện rôm rả, cười nói vui vẻ, cuối cùng ôm nhau ngủ ngon lành.
Tôi tin vào câu nói ấy: Người thật lòng yêu nhau, dù mất đi ký ức, thì cơ thể vẫn sẽ nói “anh yêu em”.
You cannot copy content of this page
Bình luận