Ông ta vốn là người trong triều, đương nhiên biết về bãi săn Hương Sơn.
Đó là nơi dành riêng cho Đông Cung, ngay cả các vị hoàng tử khác cũng không được tự ý bước vào. Vậy mà hôm nay Thái tử lại đưa Ngụy Niên đến đó đi săn! Ý tứ sâu xa trong đó đã không khó để đoán ra!
Ngụy Niên khẽ đáp: “Không sao, may mà hôm nay Điện hạ có hứng đi săn, chút chuyện này của ta có đáng là gì.”
“Bên cạnh Điện hạ đa phần đều là nam nhi, không biết nữ nhi chúng ta vốn mỏng manh, mong cô nương lượng thứ.” Tô Cẩm ôn tồn nói: “Lát nữa về ta nhất định sẽ bẩm báo lại với Điện hạ. Người vốn không nỡ làm cô nương bị thương, sau này chắc chắn sẽ chú ý hơn.”
Nói đoạn, nàng ấy liếc nhìn Ngụy Ngưng với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Ngụy Niên cũng đúng lúc cúi đầu xuống, để lộ vẻ e thẹn.
Người mà Tô cô nương nói đến chắc chắn không phải là Chử Yến!
Cảm nhận được ánh mắt không thiện chí của Tô Cẩm, Ngụy Ngưng vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, muội không biết nhị tỷ bị thương, là do muội không tốt.”
Thế nhưng, Tô Cẩm nào có để ý đến chiêu này của nàng ta: “Người đau là cô nương, ngươi khóc lóc cái gì?”
Tiếng nức nở của Ngụy Ngưng lập tức im bặt, đôi mắt đang cúi gằm của nàng ta tràn ngập vẻ uất ức.
Đúng lúc này, một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào: “Có chuyện gì thế này? Tô Cẩm, sao cô lại chọc người ta khóc vậy?”
Mọi người đồng loạt nhìn ra, chỉ thấy một vị nội thị dẫn theo hơn mười người, rầm rộ tiến vào Ngụy phủ.
Ngụy Văn Hồng đương nhiên nhận ra người này, hai hàng lông mày không khỏi giật giật.
Sao kẻ này lại đến đây!
Người vừa đến chính là Trường Phúc. Hắn mỉm cười, gật đầu chào Ngụy Văn Hồng: “Ngụy đại nhân, Ngụy phu nhân.”
Ngụy Văn Hồng nén lại sự bất an trong lòng, cùng Kiều thị đáp lễ: “Kính chào Trung quý nhân.”
Trường Phúc lúc này mới nhìn về phía Ngụy Niên, vô cùng cung kính nói: “Nô tài thỉnh an cô nương.”
Ngụy Niênđịnh đáp lễ thì bị Tô Cẩm giữ lại.
Vì vậy, nàng chỉ đành gật đầu, khẽ mỉm cười.
Sắc mặt của Kiều thị lại càng thêm khó coi.
Trường Phúc liếc nhìn mấy người có mặt, ánh mắt dừng lại trên người Ngụy Ngưng, rồi quay sang nhìn Tô Cẩm với vẻ khó hiểu: “Cô bắt nạt người ta à?”
Tô Cẩm chỉ lạnh lùng nhìn lại hắn.
Trường Phúc bèn cười hề hề: “Tô Cẩm cô nương của chúng ta là người hiền lành nhất rồi. Nếu có xảy ra xích mích với ai, vậy thì chắc chắn là lỗi của đối phương.”
Ngụy Ngưng bị nói kháy hết lần này đến lần khác, thực sự không chịu nổi sự khó xử, bèn trốn ra sau lưng Kiều thị.
Ngụy Văn Hồng vội vàng chuyển chủ đề: “Trung quý nhân, ngài đến đây là có việc…?”
Trường Phúc liếc nhìn đám người phía sau, lúc này mới ra vẻ như vừa sực nhớ ra, nói: “Chuyện là thế này, mấy hôm trước nhị cô nương của quý phủ gặp phải sói ở Hương Sơn. Tỳ nữ của cô nương chẳng những không biết hộ chủ mà còn tự mình chạy thoát thân, cuối cùng chết thảm trong bụng sói. Điện hạ xót thương bên cạnh cô nương không có ai hầu hạ, nên đã chọn mấy người thạo việc để đưa tới cho cô nương.”
Nụ cười trên mặt Ngụy Văn Hồng cuối cùng cũng không giữ nổi nữa: “Trong phủ sẽ sắp xếp hạ nhân cho Niên nhi…”
Nụ cười trên mặt Trường Phúc chợt tắt. Hắn khẽ hất cằm, cất cao giọng nói: “Nếu Ngụy đại nhân không đồng ý, ta sẽ lập tức quay về bẩm báo Điện hạ, mời Điện hạ thân chinh đến đây một chuyến.”
Nghe vậy, trán Ngụy Văn Hồng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, ông ta vội vàng nói: “Không dám, không dám! Điện hạ trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian quan tâm đến tiểu nữ, hạ thần vô cùng cảm kích.”
Bấy giờ, sắc mặt Trường Phúc mới dịu đi đôi chút, hắn từ tốn nói: “Ngụy đại nhân cứ yên tâm, người do Điện hạ chọn tuyệt đối sẽ không phải loại bỏ chủ mà chạy lấy thân vào thời khắc sinh tử đâu.”
Nói xong, hắn cũng chẳng thèm để ý sắc mặt của người Ngụy gia khó coi đến mức nào, chỉ ôn hòa nói với Ngụy Niên: “Cô nương, mời người chọn lựa xem sao?”
Thực ra, những người này đều do chính Ngụy Niên chọn ra. Đây là điều kiện nàng trao đổi để đi săn cùng thái tử.
Nhưng ban đầu, nàng chỉ đưa ra yêu cầu đã suy tính từ trước: “Thần nữ muốn nhờ Điện hạ giúp thần nữ đưa mấy người vào phủ. Trong viện của thần nữ, ngoài một nha hoàn thân cận ra, không ai là người của mình cả.”
Nàng không nhìn thấy được biểu cảm của thái tử, chỉ nghe thấy hắn khẽ “ừm” một tiếng.
Chẳng biết có phải vì nàng cảm thấy thái tử lúc đó dễ nói chuyện, hay là vì vừa thoát chết lại được trải nghiệm cảm giác phi ngựa tự do, mà nàng đắc ý vênh váo, được đằng chân lân đằng đầu nói với thái tử: “Nhưng mà… thần nữ không có tiền.”
Lần này thái tử không đáp lại ngay, mà hỏi: “Tiền tiêu hàng tháng của nàng đâu?”
Phần lớn tiền tiêu hàng tháng của nàng đều đã đưa cho Ngụy Trình, nhưng nàng vẫn thản nhiên bẻ ngón tay ra đếm: “Nào là tiền ăn uống thêm, tiền thưởng cho hạ nhân, rồi tiền mua quần áo trang sức… Có lúc tiền tiêu hàng tháng còn không đủ, tháng nào cũng tiêu sạch sành sanh.”
Thái tử im lặng một lúc lâu, rồi hỏi nàng: “Tiền ăn uống và quần áo trang sức của nàng đều phải tự mua sao?”
Nàng mặt không đổi sắc gật đầu: “Vâng, bọn họ cắt xén phần của ta.”
You cannot copy content of this page
Bình luận