Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Đỗ Nam Chiêu bước lên, đứng chắn giữa hai chúng tôi, dùng ánh mắt đau đớn tột cùng nhìn tôi:
“Chị dâu, không phải chị nói nếu anh trai chết thì chị sẽ ở bên tôi sao? Hắn là ai?!”
Khóe miệng tôi không kìm được mà giật giật, còn Vương Tiền thì rõ ràng không ngờ đến tình huống này, đứng sững tại chỗ.
Ngay giây sau, Đỗ Nam Chiêu lao vào bếp, rút ra một con dao làm bếp:
“Xem ra, trên tay tôi lại sắp có thêm một mạng người rồi…”
Anh cười nhạt, định lao về phía Vương Tiền.
Tôi giả vờ ôm lấy eo anh, hoảng hốt nói:
“Còn đứng đó làm gì, chạy mau đi!”
Vương Tiền hoảng loạn, cuống cuồng chạy ra ngoài, đến cửa còn vấp ngã lăn lông lốc.
Tôi và Đỗ Nam Chiêu nhìn nhau, không hẹn mà cùng phá lên cười.
13
Tôi giải thích mọi chuyện với Đỗ Nam Chiêu, anh chỉ biết lắc đầu, bất lực:
“Trước hết, chúc mừng chị gái kia thoát khỏi gã keo kiệt. Thứ hai, cha mẹ em thực sự không xứng đáng để làm cha mẹ.”
Tôi gật đầu đồng ý:
“Em cũng không muốn nhẫn nhịn thêm nữa.”
Việc nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác chỉ khiến họ ngày càng lấn tới.
Tôi lấy điện thoại ra, bấm gọi.
Giọng nói ở đầu dây bên kia đã bốc hỏa:
“Cô làm hỏng buổi xem mắt rồi! Khó khăn lắm mới có người mù mắt chịu lấy cô, cô còn không biết điều!”
Tôi đáp lại bằng giọng bình thản:
“Từ giờ chúng ta không cần liên lạc nữa. Vẫn là thẻ ngân hàng đó, tôi sẽ tiếp tục chuyển tiền cho hai người mỗi tháng.”
“Ý cô là gì? Chúng tôi nuôi cô bao nhiêu năm trời, nuôi ra một kẻ vong ân bội nghĩa sao?”
“Không cần nói với tôi như vậy. Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn bị hai người kiểm soát và đè nén.”
“Mặc váy là muốn quyến rũ đàn ông, có sở thích là lãng phí tiền bạc, bị bắt nạt thì hai người chỉ hỏi tại sao họ không bắt nạt người khác.”
“Tôi không phải con rối của hai người. Tôi có suy nghĩ riêng. Vậy nhé, đừng tìm tôi nữa, như thế tốt cho tất cả.”
Nói xong, tôi lập tức cúp máy, chặn mọi cách liên lạc của họ.
Làm xong tất cả, tôi không cảm thấy buồn, chỉ thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Tôi dang tay, và Đỗ Nam Chiêu trao tôi một cái ôm thật lớn.
“Sẽ có người thay họ yêu thương em thật lòng.”
“Người đó là anh sao?”
“Bao gồm cả anh.”
[Nếu em sẵn lòng để anh yêu em với tư cách một người tình, thì hãy trao anh một nụ hôn.]
Trong ánh mắt anh, tình cảm nồng cháy và mạnh mẽ, thiêu rụi mọi bất an và do dự của tôi.
Tôi nhìn anh ba giây, rồi chậm rãi hôn lên môi anh.
14
Sau khi ở bên Đỗ Nam Chiêu, chỉ số “nghiện yêu” của anh ấy tăng vọt.
Suốt ngày “vợ ơi vợ à” khiến tôi phát mệt.
“Em yêu, hôn anh một cái.”
“Không hôn.”
“Em yêu, ôm anh một cái.”
“Không ôm.”
Tôi biết dù có từ chối thế nào thì anh cũng sẽ bám lấy.
Vì vậy, tôi chẳng phản kháng nữa, vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng đặt lên yết hầu anh từng nụ hôn mềm mại.
Gió thổi làm rèm cửa phấp phới, cuốn theo cả những món đồ vương vãi.
Sáng hôm sau, tôi bị anh đánh thức bởi những nụ hôn đầy ngọt ngào.
Tôi dụi đôi mắt ngái ngủ, thấy anh đang chống cằm nhìn tôi.
Khi thấy tôi tỉnh dậy, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua vùng bả vai tôi.
“Tại sao ở đây lại có hình xăm con rắn?”
“Bị đầu thuốc lá làm bỏng, để lại sẹo. Em xăm thần hộ mệnh của mình lên đó.”
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên hình xăm ấy:
“Em có thể xăm cho anh một hình không?”
Tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, ngáp dài:
“Anh muốn xăm gì?”
“Mặt trăng.”
Buổi chiều, chúng tôi đến tiệm xăm. Tôi bảo anh nằm xuống:
“Xăm ở đâu?”
“Bên ngực trái.”
“Ừm? Sao lại là chỗ đó?”
“Chỗ này gần tim nhất. Mỗi khi tim đập, anh sẽ cảm nhận được sự hiện diện của em.”
Tôi vẽ nét cuối cùng trên da anh.
Mặt trăng và con rắn khắc trên da, xem như minh chứng cho tình yêu của chúng tôi.
Quá khứ và tương lai của chúng tôi, sẽ mãi mãi gắn kết chặt chẽ với nhau.
15
Góc nhìn của nam chính, tám năm trước.
Dường như tôi đã phải lòng một cô gái loài người, nhưng con người lại có tuổi thọ quá ngắn.
Tôi không thể ở bên cô ấy.
Anh hai nói với tôi rằng có thể luyện hóa tu vi trong cơ thể mình.
Đến ngày chúng tôi kết hợp, tu vi và tuổi thọ sẽ được chia sẻ giữa hai bên, nhưng một khi đã quyết định thì không thể hối hận.
“Em chắc chứ? Sau khi luyện hóa tu vi, mấy năm tới em chỉ có thể xuất hiện trong hình dạng thú. Hơn nữa, em còn chưa biết có thể theo đuổi được cô ấy hay không.”
Tôi không hề do dự:
“Em chắc chắn.”
Tiệm bò sát của anh hai rất gần trường của cô ấy, nên tôi có thể thường xuyên nhìn thấy cô.
Nhưng cô gái ấy trông rất cô đơn, thường chỉ có một mình.
Tôi quen với việc mỗi ngày đợi trên cành cây mà cô ấy hay đi ngang qua, dõi theo bóng cô rời đi.
Nhưng hôm nay, cô ấy gặp rắc rối.
Một nhóm lưu manh bao vây, ép cô ấy đưa tiền.
Tôi từ trên cây trườn xuống, cắn vào chân tên cầm đầu hung hăng nhất.
Chúng sợ hãi bỏ chạy.
Cô gái vẫn đứng đó, ánh mắt nhìn tôi đầy sợ hãi.
Tôi không muốn khiến cô ấy hoảng sợ thêm, chỉ lặng lẽ nhìn cô một cái rồi rời đi.
Những ngày sau đó, tôi luôn ở gần cô, âm thầm bảo vệ.
Không biết từ khi nào, tôi đã ở đó suốt hai năm.
Rồi cô ấy tốt nghiệp, rời khỏi nơi này.
Nhưng tôi vẫn treo mình trên cành cây ấy, chứng kiến nó thay lá qua bốn mùa, năm này qua năm khác.
Thỉnh thoảng, tôi tự hỏi liệu chúng tôi có cơ hội gặp lại không.
May mắn thay, bốn năm sau, tôi lại được nhìn thấy cô.
Ở tiệm của anh trai tôi, cô ấy còn xinh đẹp hơn trước.
Còn tôi… vẫn bộ dạng rắn đáng thương này.
Cô ấy nói cô ấy muốn mua một con rắn nhỏ màu đen.
Rắn nhỏ màu đen? Tôi nhìn chằm chằm vào anh hai bằng ánh mắt sắc bén như dao.
Anh ấy bị ánh mắt của tôi làm cho dao động, liền kéo tôi đến một chỗ kín đáo.
“Em thực sự muốn đi theo cô ấy sao?”
Tôi kiên định gật đầu, dù chỉ là cái đầu rắn của mình.
“Được thôi.”
“À đúng rồi, nếu tình cảm của em dành cho cô ấy quá mãnh liệt, có khả năng cô ấy sẽ nghe được tiếng lòng của em đấy.”
(Hết)
You cannot copy content of this page
Bình luận