Mọi người lại cười đùa, nhưng tiếng cười bỗng im bặt khi cánh cửa bất ngờ mở ra.
Một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, đôi chân dài trong bộ âu phục may đo tôn lên dáng người hoàn hảo.
Đôi mắt sắc bén nhưng ẩn ý cười quét qua căn phòng trước khi dừng lại trên tôi.
“Tôi là bạn trai của Hứa Hựu Ninh, vừa họp xong ghé qua. Chắc mọi người không phiền chứ?”
[Để xem mấy đứa nào dám bắt nạt vợ tôi.]
“Không… không phiền.”
Anh nháy mắt với tôi, bước đến, nhẹ nhàng hất tay gã đàn ông đang đặt trên lưng ghế của tôi, cười nhạt:
“Không lịch sự lắm đâu nhỉ?”
Gã kia lúng túng lùi lại:
“Phải, phải…”
[Cái tay dơ kia suýt chạm vào vai vợ tôi rồi, xúi quẩy.]
Tôi không nhịn được bật cười.
Anh vòng tay ôm eo tôi, động tác đầy dịu dàng.
Cô hot girl mạng khoanh tay trước ngực, đôi mắt ngập tràn ghen tỵ, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Ồ, Hựu Ninh có bạn trai rồi sao? Sao lại giấu kỹ thế không cho bọn tôi biết nhỉ?”
Đỗ Nam Chiêu ngồi xuống bên cạnh tôi, từ tốn nhấc ly rượu lên:
“Cô là Dương tiểu thư, đúng không?”
“Anh biết tôi sao?”
Giọng cô ta lập tức hào hứng, liếc tôi một cái đầy khiêu khích.
“Nghe nói cô sắp hợp tác với anh trai tôi?”
“Anh trai anh là ai?”
“Đỗ Niên.”
Mặt cô ta lập tức rạng rỡ:
“Đúng vậy! Tôi sắp đóng vai phụ trong phim của anh ấy. Anh có định giúp chúng tôi gặp nhau không?”
Vừa nói, cô ta vừa cố tình nghiêng người về phía Đỗ Nam Chiêu.
Anh khéo léo tránh đi, lạnh nhạt đáp:
“Không, tôi chỉ thấy vai phụ trong phim của anh tôi là một cô gái dịu dàng, hiền lành. Cô thì sắc sảo và gay gắt quá, không hợp.”
“Hơn nữa, việc tìm cách chạy cửa sau cũng không mấy hay ho.”
Sắc mặt cô ta lập tức sa sầm, nhưng anh vẫn ung dung nói tiếp:
“Tôi nói thế, cô không giận chứ?”
Cô ta nghiến răng, giọng run run:
“Tất nhiên là không.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, và anh lặng lẽ nắm chặt lấy tay tôi.
7
Ăn xong, mọi người kéo nhau ra cửa định đi KTV.
Tôi không có ý định đi, còn Đỗ Nam Chiêu thì bấm chìa khóa xe, đèn của chiếc Rolls-Royce trước mặt lập tức nhấp nháy.
Anh mở cửa xe cho tôi.
Khi tôi chuẩn bị lên xe, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu về phía một người và mỉm cười:
“À đúng rồi, cô Ngô Nguyệt, anh trai cô nhờ tôi nhắn một câu: Anh ấy đã nhờ người xem bói cho cô. Hẹn hò với một tên cặn bã dễ làm mất tiền đấy.”
Cô gái kia lập tức biến sắc, hất tay khỏi tên con trai đã tung tin đồn nhảm:
“Chết tiệt, tôi đã bảo sao gần đây chơi chứng khoán lỗ mất một trăm triệu, hóa ra là tại anh à?”
“Sao có thể chứ, em đừng nghe bậy…”
Đỗ Nam Chiêu không thèm quan tâm đến cuộc cãi vã tiếp theo, lên xe, từ ghế sau đưa cho tôi một chiếc áo khoác:
“Buổi tối lạnh.”
“Cảm ơn.”
Tôi còn hơi ngơ ngác:
“Sao anh lại đến đây? Cả chiếc xe và quần áo của anh nữa…”
[Ôi trời, cái khí chất tổng tài của tôi đúng là không thể kìm nén, chắc chắn vợ đã nôn nóng muốn làm tiểu kiều thê của tôi rồi.]
… Không hẳn là vậy.
“Xe là của anh. Từ chỗ anh hai qua đây luôn, nên không thay đồ.”
“Bây giờ bán bò sát cũng phải mặc vest rồi sao?”
“Đó chỉ là nghề phụ của anh trai anh thôi.”
“Ngành chính là gì?”
“Chỉ là một tập đoàn nhỏ mang tên Đỗ thị thôi mà.”
Tôi hít sâu một hơi:
“Có phú quý thì đừng quên tôi.”
“Được thôi. Là người phụ nữ của anh, em sẽ có mọi thứ.”
“Thôi cái thoại tổng tài ngay đi, làm ơn.”
Không biết xe đã chạy đến đâu, Đỗ Nam Chiêu tắt máy, xuống xe, rồi đưa tay về phía tôi:
“Để anh dẫn em đi ngắm trăng.”
Tôi sững người vài giây, rồi nắm lấy tay anh.
Bên bờ sông, ánh trăng mênh mông trải rộng, bị những gợn sóng nâng lên rồi lại rơi xuống.
“Con sông có thể gánh vác ánh trăng, thì có lẽ cũng có thể gánh vác những ký ức không vui của em.”
“Anh hy vọng em hạnh phúc. Nếu không thể hạnh phúc mãi mãi, thì hãy bắt đầu từ ngay lúc này.”
Giọng anh nhẹ nhàng, như tan vào gió, nhưng tôi nghe rõ từng chữ.
Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi.
Đôi mắt anh rất sáng, ánh lên thứ tình cảm còn sâu hơn cả ánh trăng.
“Em rất tuyệt. Trước đây đã vậy, bây giờ vẫn vậy. Em không cần phải tha thứ cho bất kỳ ai.”
“Họ sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm. Nếu ông trời không trừng phạt họ, thì anh sẽ thay ông trời làm điều đó.”
Đỗ Nam Chiêu bất ngờ cúi xuống gần tôi.
Khi mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau, anh dừng lại, ánh mắt giao nhau:
“Thấy không? Ánh trăng đang ở ngay đây.”
…
8
Có lẽ do bị gió thổi trúng, nên tôi bị sốt.
Đỗ Nam Chiêu không đi làm, ở nhà chăm sóc tôi.
Vì bệnh, tôi trở nên vô cùng bất an.
Anh đặt tay lên trán tôi:
“Để anh đi nấu chút gì đó, ăn xong uống thuốc nhé.”
Tôi nắm lấy ngón tay anh, gương mặt nóng rực áp vào lòng bàn tay anh:
“Đừng đi.”
“Khụ, anh nấu xong sẽ quay lại ngay.”
“… Nóng quá…”
Đầu óc tôi rối bời, cơ thể không tự chủ được mà tìm đến nơi mát mẻ.
Tôi vòng tay ôm lấy eo anh, dụi đầu vào hõm cổ của anh.
Anh luống cuống ôm lấy tôi: [Vợ chủ động ôm tôi, siêu rồi.]
Tôi nhắm hờ mắt, lẩm bẩm:
“Chỉ giỏi nói miệng, có bản lĩnh thì siêu một cái tôi xem…”
You cannot copy content of this page
Bình luận