Ánh Trăng Và Rắn

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Tôi hơi bất ngờ: 

 

“Chủ tiệm cũng là rắn sao?”

 

“Ừm.”

 

“Vậy sao anh lại bị tôi mua về?”

 

Anh quay đầu đi, vành tai hơi đỏ lên: 

 

“Sau này em sẽ biết thôi.”

 

[Tôi sẽ không nói cho cô ấy biết rằng tôi đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên và tất cả đều là một kế hoạch đâu.]

 

Hóa ra là vậy…

 

5

 

Mấy ngày sau, ban ngày chúng tôi ai làm việc nấy, buổi tối nếu anh về sớm thì sẽ chuẩn bị bữa tối trước cho tôi. 

 

Nếu bỏ qua việc anh suốt ngày hô “vợ ơi vợ à” trong lòng thì cuộc sống của chúng tôi khá hòa hợp.

 

Lúc đang ăn cơm, tôi bất ngờ nhận được một tin nhắn – lời mời họp lớp thời cấp ba.

 

Những ký ức đau lòng chôn sâu trong lòng đột ngột ùa về: Những quyển vở bị xé rách, sự cô lập của những nhóm nhỏ, những tin đồn bậy bạ, và thái độ thờ ơ của cha mẹ…

 

Tôi bất giác run lên, vết sẹo sau bả vai từng bị đầu thuốc lá dí vào lại đau âm ỉ.

 

Đỗ Nam Chiêu lập tức đặt đũa xuống, quỳ xuống bên cạnh, nắm lấy tay tôi: 

 

“Sao vậy? Em không khỏe ở đâu sao?”

 

Tôi lắc đầu, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình tin nhắn. 

 

Đỗ Nam Chiêu cũng nhìn thấy: 

 

“Nếu em không muốn đi, thì chúng ta sẽ không đi.”

 

“Không, tôi sẽ đi.”

 

Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến đỏ cả lên. 

 

Rõ ràng tôi là người bị hại, hà cớ gì phải trốn tránh họ?

 

[Sao tôi không phải là một con rắn độc, để lúc trong con hẻm nhỏ đó tôi cắn chết bọn chúng luôn rồi.]

 

Tôi tròn mắt nhìn anh: 

 

“Anh…”

 

Thời cấp ba, tôi từng bị bắt nạt ở trường, trên đường tan học thường bị một nhóm người chặn trong hẻm để đòi tiền.

 

Có một ngày, khi bọn họ chặn đường tôi, một con rắn nhỏ màu đen bất ngờ xuất hiện, cắn vào chân tên cầm đầu. 

 

Cả đám hoảng loạn, vội vàng đưa tên bị cắn đi bệnh viện.

 

Tôi từng nghĩ nó sẽ cắn tôi, nhưng nó chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi bò dọc theo góc tường bỏ đi. 

 

Sau đó, mỗi lần tôi bị bắt nạt, nó luôn xuất hiện một cách rất trùng hợp.

 

Rồi không còn ai chặn tôi trong con hẻm đó nữa, và con rắn nhỏ màu đen cũng không xuất hiện thêm lần nào.

 

Tôi luôn coi nó như thần hộ mệnh của mình. 

 

Sau này, khi đi làm, tôi đã mua Tiểu Hắc ở một cửa hàng bò sát gần trường cấp ba, như một cách khép lại quãng thanh xuân tăm tối của mình.

 

Rất nhiều điều nghẹn lại nơi cổ họng nhưng tôi không thể nói ra. 

 

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh.

 

Anh xoa nhẹ lên đỉnh đầu tôi: 

 

“Nếu em muốn, thì tôi có thể đi cùng em.”

 

[Vợ tôi đáng yêu thế này, sao họ lại nỡ bắt nạt? Sau này tôi phải kiếm thật nhiều tiền để vợ tiêu thoải mái.]

 

Tôi lắc đầu, viền mắt bắt đầu đỏ lên. 

 

Hóa ra, trong quãng thanh xuân đầy tổn thương ấy, vẫn có người âm thầm vá lành từng vết rách.

 

Tôi từ từ ôm lấy anh. 

 

Cơ thể anh cứng đờ lại: 

 

[Vợ ôm tôi rồi!! Trời ơi, ai hiểu được cảm giác này không, rõ ràng không ai có thể từ chối tổng tài bá đạo cả!]

 

Cảm động vừa kịp dâng lên đã bị quét sạch, nước mắt tôi lập tức ngừng rơi. 

 

Tôi đẩy mạnh anh ra: 

 

“Cút cùng với tổng tài bá đạo của anh đi!”

 

6

 

Đến ngày họp lớp, Đỗ Nam Chiêu hỏi tôi có muốn anh đi cùng không. 

 

Tôi từ chối, vì có những chuyện nhất định phải tự mình đối mặt.

 

Tôi đến trước cửa nhà hàng, hít sâu lấy lại bình tĩnh rồi đẩy cửa phòng riêng. 

 

Những gương mặt quen mà lạ bên trong khiến tôi thoáng chút bồi hồi.

 

Tôi chọn một góc ngồi xuống, lặng lẽ nghe cô gái từng dẫn đầu nhóm bắt nạt tôi kể rằng cô ấy giờ là một hot girl mạng nổi tiếng, sắp đóng phim cùng một ảnh đế. 

 

Nhìn tên con trai từng dựng lên những lời đồn bậy bạ về tôi đang khoe rằng hắn có một cô bạn gái vừa xinh đẹp vừa giàu có.

 

Tất cả những kẻ từng bắt nạt tôi đều sống rất tốt, chỉ có tôi là mãi mắc kẹt trong những ký ức không thể thoát ra.

 

Không biết từ lúc nào, câu chuyện chuyển hướng về tôi: 

 

“Hứa Hựu Ninh, bây giờ cậu làm gì rồi?” 

 

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

 

Bị quá nhiều người chú ý làm tôi thấy không thoải mái: 

 

“Thợ xăm.”

 

Cô hot girl mạng duyên dáng vén tóc, cười khẩy: 

 

“Hồi đó bắt nạt cậu, chắc cậu không nhỏ mọn đến mức vẫn để bụng chứ?”

 

Tôi không đáp, chỉ mím chặt môi, lảng tránh ánh nhìn của cô ta.

 

Không khí trở nên gượng gạo, cô ta lại cười vui vẻ, nâng ly: 

 

“Xem ra Hựu Ninh vẫn chưa chịu tha thứ cho tôi. Được rồi, tôi tự phạt một ly.” 

 

Bầu không khí lại sôi động trở lại.

 

Gã từng dựng tin đồn nhảm lập tức nói: 

 

“Là do cậu ấy có vấn đề thôi, nhỏ nhen quá, chút chuyện cỏn con mà nhớ đến tận bây giờ. Bảo sao bị người ta bắt nạt.”

 

Lại có một tên khác xen vào:

 

“Đừng nói vậy, hồi đó tôi cũng không hiểu chuyện nên có bắt nạt cô ấy. Nhưng giờ nhìn lại, Hựu Ninh cũng khá xinh đấy chứ. Có bạn trai chưa?” 

 

Vừa nói, tay hắn đã lần theo lưng ghế định khoác lên vai tôi.

 

Cô hot girl mạng phụ họa: 

 

“Chắc chắn là chưa rồi. Làm cái nghề đó bừa bãi lắm, có đàn ông nào thèm để mắt đâu.”

 

Tôi siết chặt ly trong tay, khớp ngón tay trắng bệch.

 

“Ôi, chỉ là đùa chút thôi, chắc cậu không để bụng chứ?” 

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page