Tôi biết anh vội, nhưng làm ơn đừng siêu…
3
Sau khi tan làm về nhà, anh ngồi chễm chệ trên ghế sofa như một ông hoàng, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi chống cằm nhìn lại:
“Không phải nói sau năm 1949 thì không được phép hóa hình sao? Anh là thứ gì đây?”
[Đương nhiên là bảo bối rắn nhỏ của vợ rồi nè!]
“Hừ, xà yêu.”
Tôi: …
Quả nhiên, con rắn đáng ghét này hóa thành người, nhưng cái tính cách tệ hại vẫn không thay đổi chút nào.
“Làm sao mà tìm được nơi tôi làm việc?”
[Tối qua anh đã đánh dấu lên người vợ một cách thật mạnh mẽ rồi!!]
“Trên người em có mùi của tôi.”
“Tại sao lại biến thành người được?”
[Để siêu cấp siêu cấp!!!]
“Chỉ cần tiếp xúc gần gũi với em là có thể hóa thành người. Thời gian càng dài, càng thân mật, tôi sẽ càng duy trì được hình dạng con người lâu hơn.”
“Nếu mà cùng em… khụ… thì tôi có thể hóa thành người bất cứ lúc nào.”
[Dùng chút mưu mẹo nhỏ thôi, vợ sẽ không phát hiện đâu hí hí hí hí hí hí hí hí hí…]
Anh đỏ mặt, có vẻ hơi ngượng ngùng.
“Thế thì anh cứ làm rắn đi.”
“Đừng mà! Nếu em thật sự thích… hai cái, tôi hóa thành người cũng không phải không thể có…”
Tôi cầm gối ném thẳng vào anh:
“Biến đi!”
4
Tôi bắt anh biến lại thành rắn rồi nhốt vào hộp nuôi.
Đôi mắt đen láy của anh trông đầy vẻ tủi thân, cứ nhìn tôi chằm chằm.
[Vợ thật là vô tình, lạnh lùng quá. Mình đã khóc suốt bốn tiếng, sụp đổ mười sáu lần, đập đầu vào tường một trăm ba mươi tư lần, cào tay mình ba trăm chín mươi bảy lần, xuất hiện ảo giác hai lần, tự tát mình bảy mươi chín cái, còn trải qua cảm giác cận kề cái chết một lần.]
[Mình lại sụp đổ lần nữa, dù thế mình cũng không hiểu nổi tại sao vợ lại không cho mình ngủ cùng!]
Tôi hừ lạnh một tiếng, quay về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, tiếng gõ cửa vang lên làm tôi tỉnh giấc.
Có gì đó rất nặng đè trên người, tôi mở mắt ra thì thấy một người đàn ông trần như nhộng đang quấn lấy tôi như bạch tuộc.
Tôi day trán, cố nén cơn giận, đạp anh xuống giường:
“Ai cho anh ra đây?”
Anh đứng dậy, đưa tay bóp cằm tôi:
“Nữ nhân, được ngủ với tôi là phúc phận của em, đừng không biết điều.”
[Anh chỉ muốn ngủ với vợ, muốn lúc nào cũng dính lấy vợ, mãi mãi không rời xa, đến tận trời đất hoang vu, biển cạn đá mòn!]
Tôi lại day trán:
“Anh học ở đâu cái kiểu thoại tổng tài rác rưởi thế này?”
“Hừ, cần gì phải học? Nữ nhân, đừng nói là em muốn chơi trò “lạt mềm buộc chặt” nhé?”
[Trên phim toàn diễn thế mà! Chắc chắn vợ sẽ thích, đúng không? Tôi không tin! Rõ ràng là cô ấy cực kỳ mê!]
“Giỏi lắm! Nhưng lần sau đừng học nữa, làm ơn!”
Tiếng gõ cửa ngoài kia càng gấp gáp hơn, tôi vội mặc quần áo rồi ra mở cửa.
Vừa mở cửa, người đàn ông đứng ngoài đã xả một tràng trách móc:
“Cô làm cái gì vậy? Cha mẹ cô dạy cô thế nào mà cô quên hết rồi à? Không biết phép tắc gì cả, để người ta đứng ngoài chờ lâu thế này!”
Tôi cau mày: “Cha mẹ, sao cha mẹ lại đến đây?”
“Chúng tôi không được đến sao? Bao nhiêu năm nay cô làm cái nghề chẳng ra gì, tôi xem thử coi có người đàn ông nào dám lấy cô không!”
Người đàn ông bên trong lập tức lao ra, chắn trước mặt tôi:
“Không cần hai bác lo đâu. Con gái hai bác cái gì cũng tốt, người thích cô ấy đủ để đi vòng quanh trái đất ba vạn vòng!”
[Cuộc sống thật tẻ nhạt, một con ếch mà cũng dám đánh giá con người! Vợ tôi mà các người dám nói tới sao?!]
Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông với phần thân trên trần trụi trước mặt, suýt nữa thì ngất xỉu.
Bà ôm ngực, giọng run rẩy:
“Anh… anh không biết xấu hổ sao!”
“Anh… anh…”
Bà lùi lại, toàn thân run rẩy.
Cha tôi ở phía sau vội đỡ lấy bà, mặt đỏ bừng vì giận:
“Cô cố tình muốn chọc tức chúng tôi phải không? Sao cô lại khát khao đến mức này?!”
Tôi tưởng rằng sau bao nhiêu năm chịu tổn thương, tôi đã quen rồi, nhưng khi nghe những lời này, lòng tôi vẫn không tránh khỏi đau đớn.
Trong mắt họ, tôi thật sự là người như vậy sao?
Anh hít sâu một hơi, cất giọng đầy quyết liệt:
“Đúng! Tôi khát khao! Là tôi bám lấy cô ấy không buông! Là tôi ngày đêm van xin cô ấy chạm vào tôi! Tôi lúc nào cũng ra kéo vì cô ấy là tờ giấy bọc lấy tôi!”
Nói xong, anh mạnh tay đóng sầm cửa lại.
Tôi ngây người nhìn anh:
“Anh…”
Có chút gì đó bùng nổ ở đây rồi.
Anh khẽ ho, giọng nhẹ hơn:
“Xin lỗi, vừa rồi hơi kích động. Nhưng dù sao, em cũng là của anh.”
Anh nói xong, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đầy tà mị, góc cằm sắc lẹm như dao hiện rõ, khiến tôi có cảm giác anh sắp cắt cổ mình đến nơi.
[Hình tượng tổng tài lạnh lùng của tôi không thể sụp đổ!]
Anh đang làm gì với gương mặt đẹp trai đó vậy trời???
Tôi kéo anh ngồi xuống, cân nhắc rồi chậm rãi nói:
“Ừm… anh có tên không? Ý tôi là không phải cái tên tôi đặt cho anh.”
“Đỗ Nam Chiêu.”
“Cũng khá hay.”
[Vợ khen tôi, trong lòng cô ấy có tôi!]
“Anh có dự định gì tiếp theo không? Dù sao nếu anh là Tiểu Hắc thì tôi còn có thể nuôi, nhưng một người đàn ông trưởng thành thì tôi không nuôi nổi đâu.”
“Đi giúp đỡ anh hai của anh.”
“Anh hai?”
“Chính là chủ của tiệm mà em mua anh về.”
You cannot copy content of this page
Bình luận