Anh Thích Em Lắm, Vợ Ơi

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

“Nói chuyện với Lương Thanh thế nào rồi?”

 

“Sao anh biết…”

 

Tôi định hỏi anh ấy làm sao mà biết, nhưng lại nhớ tới những người anh ấy cử đi theo tôi, cảm thấy hỏi cũng vô ích. 

 

Tôi thành thật đáp:

 

“Anh ta đến tìm em, nói muốn đưa em đi.”

 

Đôi mắt của Thẩm Mộ thoáng qua một tia sắc lạnh.

 

Tôi vỗ nhẹ vai anh ấy, tựa người vào, uể oải nói:

 

“Nhưng em từ chối rồi. Em nói muốn ở lại bên cạnh anh.”

 

Thẩm Mộ khẽ “ồ” một tiếng.

 

“Không khen ngợi em à?”

 

Anh ấy nghiêng đầu, đáp:

 

“Có gì đáng để khen đâu?”

 

“Em đã bày tỏ lòng trung thành với anh trước mặt một người đàn ông khác đó!”

 

Tôi không hài lòng, véo anh ấy một cái, giả vờ trách móc:

 

“Sao anh không thể hiện chút gì hết vậy?”

 

Cổ họng của Thẩm Mộ khẽ động, anh ấy ngơ ngác nhìn tôi, một lúc sau thì đứng dậy lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp.

 

Mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền pha lê xanh lớn.

 

Tôi cảm thấy hơi quen mắt:

 

“Đây chẳng phải là món trong buổi đấu giá ở Hong Kong sao?”

 

“Ừ.”

 

Tôi bật cười. 

 

Sợi dây chuyền rất đẹp, rất giá trị, nhưng Thẩm Mộ đã chi ba tỷ mua nó.

 

Tựa đề các bản tin hôm đó đều là: 

 

“Kẻ ngốc chi ba tỷ mua dây chuyền.”

 

“Tại sao lại mua cái này?”

 

“Em thích màu xanh.” 

 

Anh ấy nói nhỏ: 

 

“Anh thấy nó rất hợp với em.”

 

“Cảm ơn anh nha, anh trai.”

 

Tôi ôm lấy cổ anh ấy, cọ nhẹ vào má anh ấy.

 

“Buổi đấu giá đã qua hai tháng rồi, sao hôm nay mới đưa cho em?”

 

“Hôm nay em không vui.” 

 

Anh ấy nói khẽ: 

 

“Ban đầu anh định để tặng sinh nhật em, nhưng giờ anh muốn em vui vẻ.”

 

“Em không vui lúc nào…”

 

Tôi nhớ lại mấy lời giả vờ trách móc ban nãy, rồi im lặng, cảm thấy buồn cười.

 

Người này thật sự không phân biệt được con gái giận thật hay giả vờ.

 

Tôi chọc chọc vào mặt anh ấy.

 

“Em không giận, thật đấy. Nhưng giờ em rất vui.”

 

“Anh trai, càng ngày em càng thích anh hơn rồi.”

 

Gương mặt Thẩm Mộ thoáng đỏ, anh ấy bế tôi ngồi lên đùi, cẩn thận hôn nhẹ lên trán tôi.

 

24

 

Thật lòng mà nói, ngoài lần Thẩm Mộ mất kiểm soát đó, tôi không cảm nhận được rõ bệnh tình của anh ấy. 

 

Khi đối mặt với tôi, anh ấy giống như một người bình thường, chỉ có chút chậm hiểu trong chuyện tình cảm, không quá am hiểu về tâm lý của con gái.

 

Thế nhưng trợ lý của anh ấy cứ nhắc nhở tôi hết lần này đến lần khác, bảo tôi đừng kích động anh ấy.

 

Tôi không nhịn được hỏi:

 

“Thời gian này, tình trạng của anh ấy tệ hơn sao?”

 

“Không.”

 

 Trợ lý ngập ngừng đáp:

 

“Thực ra cảm xúc của ngài ấy đã tốt lên rất nhiều, buổi tối cũng không cần thuốc ngủ nữa.”

 

“Vậy tại sao anh cứ phiền tôi mãi thế?”

 

“Ngài ấy tốt lên là vì sự gần gũi của cô. Nếu cô cảm thấy chán nản rồi rời đi, hậu quả sẽ thực sự rất nghiêm trọng.”

 

Anh ta cầu xin tôi:

 

“Tôi không biết cô tiếp cận ngài ấy vì lý do gì, nhưng xin cô, đừng tùy tiện rời bỏ ngài ấy. Ngài ấy thật sự sẽ phát điên.”

 

Và có lẽ còn mất mạng nữa.

 

Tôi âm thầm bổ sung câu đó trong lòng.

 

Tôi vỗ nhẹ vai anh ta:

 

“Yên tâm đi, tôi còn thương anh ấy hơn cả anh.”

 

Tôi không phải là vị cứu tinh, cũng chẳng phải bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp.

 

Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức mình để Thẩm Mộ không còn buồn bã.

 

Tôi mong anh ấy có thể vui hơn một chút.

 

Cảm xúc tốt lên, rồi mọi chuyện khác sẽ không tệ đến thế.

 

25

 

Khi cha của Thẩm Mộ tìm đến tôi, tôi thực sự có chút bất ngờ. 

 

Dù sao thì đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về gia đình của anh ấy.

 

Cha của anh đến từ Bắc Kinh, mặc vest lịch sự, khuôn mặt có nhiều nét giống anh, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác biệt. 

 

Ông ta toát lên một vẻ âm trầm đáng sợ.

 

Vừa gặp, ông ta đã thẳng thừng nói:

 

“Cô Cố, tôi hy vọng cô rời xa con trai tôi.”

 

Nghe vậy tôi hơi ngẩn ra, nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, tôi giữ bình tĩnh hỏi:

 

“Vậy ông định đưa tôi bao nhiêu tiền?”

 

“Hai trăm triệu, đủ để gia đình cô vượt qua khó khăn lần này.”

 

Tôi ngừng lại một chút… Thật ra tôi còn chẳng biết nhà mình đang gặp khó khăn gì.

 

Quan sát ông ta một lúc, tôi dứt khoát đáp:

 

“Chúng tôi yêu nhau thật lòng, muốn thêm tiền.”

 

“Chỉ một sợi dây chuyền Thẩm Mộ mua cho tôi đã ba tỷ, giá ông đưa ra không đủ khiến tôi động lòng.”

 

Ông ta bật cười khinh miệt:

 

“Cô nghĩ ở bên cạnh nó là chuyện tốt đẹp lắm sao?”

 

Rồi cười lạnh lẽo nhìn tôi:

 

“Cô không liên lạc lại với mấy người bạn trai cũ chứ? Thử hỏi thăm xem, giờ còn sống được mấy người?

 

“Còn cả Lương Thanh, cô nghĩ Thẩm Mộ sẽ tha cho anh ta sao?

 

“Cả anh trai cô nữa, cô tưởng có quan hệ máu mủ thì sẽ không sao à? Tôi nói cho cô biết, Thẩm Mộ sẽ không tha cho anh ta đâu.”

 

“Tình yêu của cô với nó thật là vĩ đại. Những người xung quanh cô đều bị liên lụy, còn cô thì bị nó giấu giếm như một kẻ ngốc, chẳng biết gì cả. Nực cười không?”

 

Tôi nhíu mày, trong mắt dần hiện lên vẻ chán ghét.

 

“Tôi tin Thẩm Mộ.”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page