Chương 1:
11/12/2024
Chương 2:
11/12/2024
Chương 3:
11/12/2024
Chương 4:
11/12/2024
Chương 5:
11/12/2024
Chương 6:
11/12/2024
Chương 7:
11/12/2024
Chương 8:
11/12/2024
Chương 9:
11/12/2024
Chương 10:
11/12/2024
Chương 11:
11/12/2024
Chương 12:
11/12/2024
Chương 13:
11/12/2024
Chương 14:
11/12/2024
Cuối cùng, anh đặt tập tài liệu xuống:
“Đẹp lắm sao?”
Tôi vô thức gật đầu, nhưng một lát sau chợt nhớ ra mục đích của mình:
“Em có thể đến nhà anh xem được không? Là ngôi nhà mới anh chuẩn bị đó.”
Thẩm Mộ hơi sững lại:
“Sao đột nhiên em muốn đến đó?”
“Em muốn đi xem mà! Dù sao cũng là nơi sau này chúng ta sẽ ở.”
Trước giờ anh không từ chối tôi, nghe xong anh cũng chỉ gật đầu, còn bổ sung thêm:
“Có gì không hài lòng, thì em cứ nói với anh.”
21
Lại một lần nữa bước vào khu trang viên sang trọng và thanh lịch đó, tôi không kiềm được mà thấy mắt mình hơi ướt.
Nơi này sáng sủa, ánh nắng xiên chéo qua cửa sổ, rọi lên người, mang lại cảm giác ấm áp dễ chịu.
Không giống như kiếp trước, lạnh lẽo đến mức khiến người ta chỉ muốn bỏ chạy.
Tôi lén liếc nhìn căn phòng ở góc phải tầng hai, cánh cửa bị khóa chặt.
Tôi biết bên trong toàn là ảnh của tôi, cùng những bức tranh sơn dầu anh tự vẽ, khuôn mặt đó rõ ràng là tôi, với một nốt ruồi đen ở khóe mắt.
Tôi im lặng theo Thẩm Mộ vào phòng ngủ.
Trong phòng trải ga giường và chăn gối màu đỏ tươi, trên đó in một chữ “Hỷ” lớn.
Đứng cạnh giường, tôi vừa muốn bật cười, lại vừa muốn khóc.
Cuối cùng, tôi kéo tay áo Thẩm Mộ, hỏi anh:
“Anh thật sự muốn cưới em đến thế sao?”
“Ừ.”
Yết hầu anh khẽ chuyển động:
“Có gì không hài lòng sao?”
“Không, rất tốt.”
Tôi kéo anh ngồi xuống mép giường:
“Anh bắt đầu chuẩn bị từ khi nào vậy?”
“Vài ngày gần đây.”
Anh thành thạo đưa ngón tay ra để tôi nghịch, ngoan ngoãn đến mức không thể tin nổi.
Vì lời phản đối của tôi, giờ anh cũng không xịt keo vuốt tóc nữa, phần tóc mái mềm mại rủ xuống trán, làm giảm đi vài phần sắc bén, trông dịu dàng hơn hẳn.
Căn phòng kế bên chính là nơi kiếp trước anh t*ự s*át, máu văng khắp sàn nhà.
Nhưng giờ đây, anh đang ôm tôi, cằm tựa lên đỉnh đầu, ánh mắt dịu dàng và thỏa mãn, như một con mãnh thú đã no nê, nằm lười biếng trên bãi cỏ tắm nắng.
Liệu số phận của anh, có phải đã được tôi thay đổi rồi không?
22
Ngày cưới sắp đến.
Ngày nào tôi cũng đến tìm anh ấy, ở lại đến khuya mới rời đi, cha đã mắng tôi không biết giữ chừng mực mấy lần.
Nhưng Thẩm Mộ có vẻ rất vui, anh ăn nhiều hơn, cơ thể đầy đặn lên, đôi tay gầy gò cũng thêm được chút thịt.
Có một lần, khi tôi vừa định đến gặp anh ấy, thì tôi trông thấy Lương Thanh đang đứng đợi ở dưới tòa nhà công ty.
Anh ta bước đến, nắm chặt lấy tay tôi:
“Em bị anh ta mê hoặc rồi, đi với anh, chúng ta sang Bắc Mỹ.”
“Anh điên rồi à?”
Tôi không tin nổi, giật mạnh tay ra.
“Em nghĩ sao cũng được, nhưng anh tuyệt đối không thể để em sa vào thế này nữa.”
Lương Thanh nghiến răng nói:
“Em không thích anh ta, Uyển Uyển. Em chỉ thấy mới mẻ thôi, em không thể vì chút cảm giác đó mà đánh đổi cả đời mình.”
“Tôi thích hay không thích anh ấy thì liên quan gì đến anh?”
Tôi cảm thấy khó hiểu:
“Anh không thấy mình xen vào quá nhiều sao?”
Đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu của Lương Thanh nhìn tôi, khuôn mặt anh ta bỗng đầy bi thương.
Anh ta như mất hết sức lực, giọng nói khẽ khàng cầu xin tôi:
“Chúng ta kết hôn được không, Uyển Uyển? Em không thể cứ như vậy mà bỏ rơi anh…”
Trông anh ta thật thảm hại, bộ vest nhăn nhúm ôm sát cơ thể, trông chật vật và bất lực khi cầu xin sự thương hại của tôi.
Tôi nhớ lại kiếp trước, lời người bạn thân từng nói với tôi khi Lương Thanh kết hôn:
“Nếu người kết hôn trước là cậu, chắc chắn anh ta sẽ phát điên. Nói gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên, trong sáng đáng yêu, làm sao so được với tình cảm giữa cậu và anh ta trước đây?”
Anh ta chỉ dựa vào việc suốt những năm qua cậu không để ý đến đàn ông, anh ta là người bạn khác giới duy nhất của cậu, nên mới dám buông thả tình cảm đến vậy.”
“Lương Thanh.”
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt phức tạp, rồi đưa tay phủi bụi trên vai áo anh ta.
“Về đi. Hôm nay những lời này, tôi coi như chưa nghe.”
“Tôi sắp kết hôn rồi. Sau này, anh cũng chú ý một chút, đừng để người ta hiểu lầm, rồi không nói rõ ràng được.”
Anh ta hoang mang nhìn tôi, rồi, nước mắt rơi xuống.
Anh ta thì thầm bằng giọng rất khẽ:
“Chỉ vì anh bỏ lỡ một khoảnh khắc, mà không còn đường quay lại nữa sao?”
“Chúng ta là bạn.”
Tôi dùng chính câu trả lời kiếp trước của anh ta để đáp lại.
“Nếu anh muốn, thì cả đời này chúng ta vẫn có thể là bạn.”
23
Khi tôi đẩy cửa bước vào nhà, Thẩm Mộ đang ngồi trên sofa, xung quanh anh ấy tỏa ra một luồng áp lực thấp.
“Sao hôm nay em về muộn thế?”
“Dưới lầu em gặp một người bạn, nên trò chuyện một lúc.”
Tôi đặt hộp bánh mang theo lên bàn, quay đầu lại thấy anh ấy vẫn giữ vẻ mặt u ám, cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Anh sao vậy?”
Thẩm Mộ ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nói bỗng nhiên pha chút uất ức:
You cannot copy content of this page
Bình luận