Anh Thích Em Lắm, Vợ Ơi

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

“Không sao.”

 

Tôi nghĩ:

 

 “Em có thể từ từ dạy anh mà.”

 

12

 

Lương Thanh nhìn tôi bước xuống từ xe của Thẩm Mộ, ánh mắt anh ta hơi nheo lại, vẻ mặt thoáng chút không vui.

 

Khi xe chạy đi, Lương Thanh cũng bước đến trước mặt tôi.

 

“Em quyết định lấy anh ta rồi?”

 

“Anh ấy đẹp trai, giàu có, trong giới lại có tiếng là sống đúng mực, không có scandal gì. Tại sao lại không lấy?”

 

“Nhưng…”

 

Anh ta ngập ngừng, nói được nửa câu thì ngừng lại. 

 

Biểu cảm vừa hoang mang vừa rối loạn, pha chút giận dữ và sốt ruột. 

 

Cuối cùng, anh ta chỉ miễn cưỡng nói một câu khô khốc:

 

“Em có chắc là em thích anh ta không?”

 

“Trong cái giới này, có mấy ai kết hôn vì tình yêu?”

 

Tôi nhún vai: 

 

“Anh ấy rất phù hợp.”

 

Lương Thanh trừng mắt nhìn tôi:

 

“Anh ta phù hợp hơn cả chúng ta…”

 

“Lương Thanh!”

 

Tôi lạnh mặt, cắt ngang lời anh:

 

“Em sắp kết hôn rồi, có những lời không nên nói ra, kẻo gây hiểu lầm.”

 

Nói xong, tôi quay người bước vào nhà, không để ý đến anh ta nữa.

 

Thật lòng mà nói, dù đã sống lại một lần, tôi vẫn không hiểu rõ thái độ của Lương Thanh đối với mình.

 

Khi tốt thì rất tốt, có thể vì giúp tôi tìm mua một sợi dây chuyền mà chạy khắp các thị trấn nhỏ ở Bắc Âu.

 

Khi tệ thì cũng rất tệ, đến tận bây giờ vẫn không nhớ nổi sinh nhật tôi.

 

Kiếp trước, tôi từng đề nghị chuyện kết hôn với anh ta, nhưng bị từ chối.

 

Anh ta nói anh muốn “chơi” thêm vài năm nữa.

 

Kết quả là, trong một lần làm người tuyết ở Saint Petersburg, anh ta gặp một cô gái ngây thơ, đáng yêu và phải lòng ngay lập tức. 

 

Chưa đến ba tháng, họ đã kết hôn và sinh con.

 

Vợ anh ta rất để ý đến sự hiện diện của tôi, và tôi cũng biết điều, nên từ đó tôi không liên lạc gì với anh ta nữa.

 

Không ngờ rằng cuối cùng lại thành vĩnh biệt.

 

Khi biết tin tôi qua đời, chắc Lương Thanh sẽ buồn một chút chứ nhỉ?

 

Dù sao, khi cha ruột và mẹ kế của anh tát anh chỉ vì đứa em trai, cũng chỉ có tôi ngồi trên sân thượng với anh, cùng anh đếm sao suốt một đêm.

 

13

 

Hôm sau, khi tôi đến tìm Thẩm Mộ, anh vẫn đang họp. 

 

Qua lớp kính trong suốt, tôi nhìn thấy anh cau mày đầy nghiêm nghị, bộ vest trên người càng làm tăng thêm vẻ sắc bén.

 

Tôi ngồi chờ trong phòng nghỉ, tiện thể trò chuyện với trợ lý của anh.

 

Trợ lý rất kín miệng, chỉ nói loanh quanh. 

 

Khi tôi nhắc đến bệnh tình của Thẩm Mộ, anh ta giả vờ như không biết gì, khiến tôi bất lực.

 

“Chẳng lẽ anh không nghĩ rằng, nói rõ cho tôi biết sẽ tốt hơn cho tình trạng của anh ấy sao?”

 

“Nhưng ngài ấy không muốn cô biết.”

 

Anh ta đáp: 

 

“Ngài ấy hy vọng trong mắt cô, ngài ấy luôn hoàn hảo không chút tì vết.”

 

Anh ta nói đầy ẩn ý: 

 

“Ngài ấy rất muốn cô có thể dựa dẫm vào ngài ấy…”

 

“Đang nói chuyện gì vậy?”

 

Thẩm Mộ họp xong, bước vào phòng.

 

Vừa đi, anh vừa tháo cà vạt, trông có vẻ hơi mệt mỏi.

 

“Nói rằng anh đẹp trai như thế, có đi phẫu thuật thẩm mỹ không?”

 

Tôi ngả người lên sofa, mỉm cười nhìn anh.

 

“Nhưng trợ lý của anh bảo là không, thật đáng tiếc. Với cấu trúc gương mặt của ngài Thẩm, em có cố cũng chẳng theo kịp.”

 

Thẩm Mộ sững sờ.

 

Trợ lý sớm đã thức thời rời khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại. 

 

Trong phòng nghỉ yên tĩnh đến mức tôi nghe được tiếng sột soạt của bộ vest anh đang mặc.

 

Giọng anh khàn khàn:

 

“Em thích khuôn mặt này à?”

 

“Đây là điều gì đáng ngạc nhiên sao?”

 

Tôi nhướng mày: 

 

“Chẳng lẽ ngài Thẩm không nhận thức được nhan sắc của mình sao?”

 

Tai anh hơi đỏ lên, lúng túng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào tôi.

 

“Nói mới nhớ, bây giờ em vẫn gọi anh là ngài Thẩm, có phải quá xa lạ không nhỉ?”

 

Tôi bước đến trước mặt anh, đưa tay xoa đầu anh.

 

Có vẻ anh đã xịt chút keo vuốt tóc, cảm giác hơi thô, không dễ chịu lắm.

 

Tôi cúi người, ghé sát tai anh.

 

“Hay để em gọi anh là “anh trai” (ca ca), được không?”

 

Thẩm Mộ đột ngột đẩy tôi ra.

 

14

 

Anh đột ngột nổi giận.

 

Tôi không hiểu tại sao anh lại tức giận, cũng như tôi không hiểu vì sao anh thích tôi.

 

Ngồi sau bàn làm việc, anh quay lưng lại với tôi, giọng nói tràn ngập sự bực bội:

 

“Em đi đi.”

 

“Nhưng em còn muốn ăn trưa với anh mà.”

 

“Không cần đâu.”

 

Thẩm Mộ không hề do dự từ chối tôi:

 

“Trưa nay anh còn bận việc.”

 

Anh chàng này đang làm gì vậy chứ?

 

Tôi liếc nhìn anh vài lần, chậm rãi nói:

 

“Vậy được rồi, nhưng nhớ để ý thời gian, đừng bỏ bữa.”

 

Xách túi rời khỏi phòng, tôi cố ý đứng lại ngoài cửa một lát.

 

Trong ánh mắt lo lắng của trợ lý, tôi nghe thấy tiếng đồ vật bị ném vỡ, xen lẫn tiếng gầm đầy đau khổ của Thẩm Mộ.

 

Cánh cửa tôi để hờ cố ý không đóng chặt.

 

Âm thanh gầm gừ đầy đau đớn và tuyệt vọng của anh vang lên, hòa cùng tiếng thủy tinh vỡ nát, vọng ra ngoài.

 

Tôi gõ nhẹ lên bàn của trợ lý, vẻ mặt nghiêm túc:

 

“Anh còn định không nói gì với tôi sao?”

 

Anh ta do dự, nhưng tôi không để ý, thẳng thừng đẩy cửa bước vào.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page