Anh Thích Em Lắm, Vợ Ơi

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

 “Cô Cố.”

 

Vẻ mặt anh lạnh lùng, xa cách, như thể đang nhìn một người xa lạ.

 

Sự thờ ơ của anh khiến tôi nghẹn lời, tôi nghĩ ngợi một chút, rồi nhẹ nhàng hỏi:

 

“Anh Thẩm, cha tôi nói anh muốn cưới tôi. Tại sao vậy?”

 

“Muốn cưới thì cưới thôi, không cần lý do.”

 

Tôi: “…”

 

Câu trả lời này khiến tôi không biết tiếp lời thế nào. Tôi từ từ đứng dậy, xách túi lên:

 

“Vậy tôi xin phép đi trước.”

 

Mặt Thẩm Mộ khẽ biến sắc, trên gương mặt lạnh lùng đó hiếm khi xuất hiện nét ngỡ ngàng:

 

“Đi ngay sao?”

 

Tôi không biểu lộ cảm xúc, chỉ chăm chú nhìn anh, đến mức sắc mặt anh dần tái nhợt, cả người tỏ ra vẻ chán nản. 

 

Nhưng anh vẫn tránh người sang một bên để tôi đi ra.

 

Nếu không biết chắc rằng người này thích tôi, tôi thật sự nghĩ anh đang đùa giỡn với mình…

 

Tôi thở dài, chủ động bước tới kéo tay áo anh lại.

 

“Hay là… chúng ta đi ăn một bữa cơm nhé?”

 

6

 

Cách tôi và Thẩm Mộ tương tác khiến cả trợ lý của anh cũng hoảng hốt.

 

Lúc tôi rời đi, trợ lý liên tục xin lỗi:

 

“Sếp nhà chúng tôi không giỏi nói chuyện với các cô gái, mong cô Cố đừng giận anh ấy.”

 

“Tôi không giận đâu.”

 

Tôi mỉm cười đáp:

 

“Tôi còn khá thích anh ấy… đặc biệt là khuôn mặt này, rất hợp gu tôi.”

 

Cửa văn phòng không đóng. 

 

Qua khe hở nhỏ, tôi rõ ràng thấy Thẩm Mộ khẽ chạm vào mặt mình, ánh mắt thoáng vẻ ngỡ ngàng.

 

Tôi cười nhẹ, nói với trợ lý:

 

“Tôi đã hẹn sếp các anh đi ăn tối, anh nhớ nhắc anh ấy, đừng cho tôi leo cây nhé.”

 

Trợ lý vội vã gật đầu, như thể sợ tôi có thể thay đổi ý định bất cứ lúc nào.

 

Tôi bước ra khỏi tòa nhà, gót giày cao gót gõ từng nhịp đều đặn.

 

Vừa ra đến cổng, điện thoại tôi đổ chuông, là số của người bạn thanh mai trúc mã – Lương Thanh, được lưu dưới tên “Anh Lương Thanh”.

 

Tôi nhìn màn hình, bình tĩnh cúp máy, ánh mắt thả lỏng nhìn lên những đám mây trên trời, tâm trí trống rỗng.

 

7

 

Lương Thanh đối xử với tôi rất tốt, thật lòng nghĩ cho tôi.

 

Nhưng dù là thanh mai trúc mã hay bạn bè, cuối cùng cũng đều sẽ bị thời gian vùi lấp trên con đường dài đằng đẵng của cuộc đời.

 

Giống như kiếp trước vậy.

 

Anh ta có người yêu, có con cái, học cách giữ khoảng cách với tôi. 

 

Vì thế, ngay cả khi cuối cùng tôi cùng đoàn thám hiểm bị mắc kẹt trong vùng núi sâu, gọi điện cho anh cầu cứu, tôi lại chỉ nhận được những lời chế nhạo cay nghiệt từ vợ anh ta.

 

Cô ta mắng tôi là một bà già không ai thèm lấy.

 

Khi cô ta mắng tôi, Lương Thanh ở ngay bên cạnh, im lặng không nói một lời.

 

Cuối cùng, tôi ch*ết ở nơi ấy, cũng không biết sau đó anh ta đã nghĩ gì.

 

8

 

Buổi tối, Thẩm Mộ đến rất sớm. 

 

Không khí trong bữa ăn vô cùng lạnh nhạt, tôi cố gắng tìm đủ mọi chủ đề để trò chuyện, nhưng anh lại giống như một cỗ máy chấm dứt câu chuyện, nói gì cũng chẳng có chút nhiệt tình.

 

Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, và nặng nề đặt dao nĩa xuống bàn.

 

“Anh Thẩm, anh như thế này, khiến em cảm thấy anh không hề muốn cùng em xây dựng gia đình đấy.”

 

Cổ họng Thẩm Mộ khẽ chuyển động, anh cúi đầu xin lỗi:

 

“Xin lỗi.”

 

“Anh biết mà, đây không phải là câu em muốn nghe.”

 

Tôi thật sự hết cách rồi, và tiếp tục nói:

 

“Anh đã điều hành công ty nhiều năm, gần như bất bại trên bàn đàm phán, sự thấu hiểu lòng người của anh lẽ ra phải hoàn hảo, vậy mà bây giờ lại như thế này…”

 

“Nó khiến em cảm thấy, anh chẳng hề có chút hứng thú nào với em.”

 

Khuôn mặt Thẩm Mộ thoáng tái nhợt, đầu ngón tay anh bấm chặt vào lòng bàn tay, đến mức để lộ cả vết máu rịn ra.

 

“Em đừng nghĩ nhiều.” 

 

Anh nói: 

 

“Chỉ là… anh chưa từng ở gần em đến vậy, có chút không quen.”

 

Những lời nói bất chợt, có vẻ như lời tỏ tình này khiến tôi ngạc nhiên.

 

Sự căng thẳng và vẻ cô độc của anh, cộng thêm vết máu hằn trong lòng bàn tay, đều không giống giả vờ.

 

Tôi chợt nhớ đến lời của trợ lý anh ở kiếp trước:

 

“Ngài ấy mắc chứng trầm cảm rất nặng, chỉ khi nhìn thấy cô, ngài ấy mới cảm thấy khá hơn một chút…”

 

“Anh Thẩm.” 

 

Tôi đột nhiên cảm thấy tò mò, thẳng thắn hỏi:

 

“Trước đây chúng ta từng quen biết sao?”

 

9

 

Đôi môi mỏng của Thẩm Mộ khẽ run lên, ánh mắt anh vô thức né tránh, quay đầu nhìn ra cửa sổ kính trong suốt của nhà hàng.

 

“Quen.”

 

“Khi nào?”

 

Tôi truy hỏi, nhưng Thẩm Mộ lại mím chặt môi, không chịu nói thêm lời nào.

 

Tôi hơi mất hứng, tập trung ăn miếng bít tết của mình, không còn cố tìm chủ đề để trò chuyện nữa.

 

Thẩm Mộ cũng chẳng nói gì, dường như không nhận ra bầu không khí này có chút không ổn. 

 

Anh chỉ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào môi và cổ tôi, ánh mắt trượt theo dòng rượu đỏ khi tôi nuốt xuống, từ từ di chuyển xuống yết hầu, rồi dừng lại vì phép tắc.

 

Tôi trừng mắt nhìn anh.

 

Anh hoảng hốt quay đầu, sắc mặt hơi tái, môi vô tình bị cắn rách, lộ ra vệt máu đỏ tươi.

 

Tôi bất lực:

 

“Muốn nhìn thì cứ nhìn thẳng, đừng lén lút như vậy.”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page