Chương 1:
11/12/2024
Chương 2:
11/12/2024
Chương 3:
11/12/2024
Chương 4:
11/12/2024
Chương 5:
11/12/2024
Chương 6:
11/12/2024
Chương 7:
11/12/2024
Chương 8:
11/12/2024
Chương 9:
11/12/2024
Chương 10:
11/12/2024
Chương 11:
11/12/2024
Chương 12:
11/12/2024
Chương 13:
11/12/2024
Chương 14:
11/12/2024
Tôi cười nhẹ, trêu anh:
“Bây giờ em đã ở bên anh, anh ta còn làm gì được nữa, đúng không?”
Mặt Thẩm Mộ lập tức đỏ bừng, anh quay đầu né tránh ánh mắt của tôi, lí nhí đáp:
“Ừ.”
39
Thực ra, tôi không hề cố gắng để chữa trị chứng trầm cảm của anh.
Tôi chỉ đối xử với anh như một người bình thường, cố gắng làm anh vui vẻ, giống như dỗ một đứa trẻ, mang đến cho anh đủ cảm giác an toàn.
Tự nhiên anh cũng khá lên nhiều.
Những tổn thương từ gia đình khiến anh tự ti và nhạy cảm, tôi đều bù đắp lại cho anh.
Càng ngày anh càng phụ thuộc vào tôi, và cũng ngày càng tự tin, tràn đầy sức sống hơn.
Trợ lý từng trò chuyện với tôi.
“Thật ra tôi luôn cảm thấy việc sếp dựa dẫm cảm xúc của mình lên người khác không phải là điều tốt.”
“Nhưng thực sự cũng chẳng còn cách nào khác. Có lẽ ngài ấy chính là kiểu người…”
Lụy tình.
Hai từ đó anh ta không dám nói ra, tôi cũng không giúp anh ta nói nốt, chỉ im lặng hiểu ngầm là được.
“Thật ra tôi cũng thấy không tốt.”
“Tâm lý cốt lõi của anh ấy phụ thuộc vào người khác, không phải vào bản thân mình. Nếu một ngày nào đó tôi xảy ra chuyện gì, anh ấy sẽ không còn chỗ dựa để tiếp tục sống.”
Tôi thở dài:
“Nhưng cuộc sống làm gì có chuyện hoàn hảo đôi đường.”
Đã chấp nhận anh, thì tôi cũng chấp nhận luôn tính đa dạng trong nhân cách con người thể hiện trên anh.
Tôi không muốn ép buộc anh phải thay đổi điều gì.
Một mối quan hệ thân mật bình thường, cả hai người nên tìm thấy niềm vui và sự đầy đủ về tinh thần, chứ không phải đau khổ vì những thay đổi không mong muốn.
Tôi chỉ hy vọng anh có thể vui vẻ.
Còn những thứ khác, đều là chuyện nhỏ.
40
Vào ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới, tôi phát hiện mình mang thai.
Thẩm Mộ rất lo lắng, thậm chí có chút uể oải, bồn chồn đến mức không ngủ được.
Tôi không nhịn được hỏi anh:
“Anh làm sao thế?”
Anh ôm lấy tôi, vẻ mặt buồn bã, đáng thương, nói:
“Vợ ơi, anh sợ mình không làm tốt vai trò của một người cha. Nếu nuôi dạy con không tốt, sau này em có trách anh không?”
“Không đâu.”
Tôi xoa đầu anh:
“Anh mãi mãi quan trọng hơn con.”
“Con được sinh ra trong một gia đình như chúng ta, chắc chắn không lo đói khổ. Còn lớn lên ra sao, sống như thế nào, tất cả phụ thuộc vào chúng.”
“Anh trai, người sẽ đồng hành cùng em cả đời này là anh.”
Đôi mắt Thẩm Mộ mở to, dường như muốn nói gì đó, nhưng lúng túng mãi không nói ra được.
Một lúc sau, anh buồn bã nói:
“Vợ ơi, em thật kỳ lạ.”
“Có lẽ vậy.”
Người Đông Á khi có con thường xem mình như ngọn nến cháy hết để soi đường cho con, dành cả đời để vun vén cho con cái.
Tôi không muốn như vậy.
Cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm, nếu không sống vì bản thân, thì thật nhàm chán.
Thẩm Mộ không giống tôi.
Anh quá khao khát có một gia đình.
Trong suy nghĩ của anh, một người vợ dịu dàng, những đứa trẻ ngoan ngoãn hoặc đôi lúc nghịch ngợm chính là hình ảnh đẹp nhất của hạnh phúc.
“Thật ra, em nghĩ anh sẽ làm rất tốt.”
Tôi nói với Thẩm Mộ:
“Tất cả những gì anh khao khát trong tuổi thơ đều sẽ được bù đắp qua con cái. Anh sẽ rất tốt với con.”
Và trong quá trình đối xử tốt với con, anh cũng sẽ tự chữa lành nỗi đau và tổn thương từ những năm tháng tuổi thơ đầy buồn bã.
Vì lý do đó, tôi sẵn lòng sinh đứa trẻ này, vì anh.
Thẩm Mộ ôm tôi, khẽ nói:
“Em mới là quan trọng nhất. Anh chỉ… chỉ muốn có một đứa bé. Anh nhất định sẽ đối xử tốt với con, rất tốt, rất rất tốt.”
“Ừ.”
Tôi mỉm cười, đáp lại:
“Em tin anh.”
Tôi tin rằng anh sẽ rất tốt, rất hạnh phúc, sẽ sống lâu trăm tuổi.
Tôi sẽ ở bên anh, nhìn anh đạt được mọi thành công, chứng kiến anh có một cuộc đời hạnh phúc viên mãn.
Chúng tôi sẽ có một tương lai thật đẹp, thật hạnh phúc.
Ngoại truyện:
1
Thẩm Mộ chưa bao giờ nói với Cố Uyển rằng lần đầu tiên anh gặp cô là ở con rạch bẩn sau trường trung học.
Khi đó, anh vô cùng bẩn thỉu, bốc mùi, đói đến mức gần ch*ết, đang chui vào thùng rác tìm đồ ăn.
Và rồi, anh gặp Cố Uyển.
Khi đó, cô giống như một nàng tiên, mặc chiếc váy trắng, đứng ở đầu con hẻm, bình thản nhìn anh một lát, trong mắt lộ ra vẻ không đành lòng.
Cô rút từ túi ra hai ngàn tệ đưa cho anh.
“Đi tìm việc gì khác mà làm đi.”
Giọng nói của thiếu nữ rất dịu dàng:
“Đừng làm những chuyện mà ngay cả bản thân anh cũng không thích nữa.”
2
Thẩm Mộ không hiểu tại sao cô lại giúp anh.
Có lẽ vì lòng thương hại, cảm thấy tội nghiệp, hoặc có lẽ chỉ là tình cờ đi ngang qua, muốn làm gì đó cho đỡ nhàm chán.
Anh chỉ biết rằng, Cố Uyển đã cứu mạng anh.
Anh dùng hai ngàn tệ đó để mua vé xe đi nơi khác, ngày đêm làm việc, dựa vào tài năng xuất chúng để đầu tư cổ phiếu, và kịp “đón chuyến tàu cuối cùng” của thời đại Internet.
Khi quay lại Giang Thành, anh đã trở thành một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, bên cạnh là đội ngũ cố vấn tài năng.
Còn Cố Uyển, từ lâu đã trưởng thành xinh đẹp, kiêu sa, hai tháng đổi bạn trai một lần, cuộc sống đầy phóng khoáng.
Thẩm Mộ không thấy bất ngờ.
Anh nghĩ, một cô gái đáng yêu và tuyệt vời như Cố Uyển vốn dĩ nên như vậy, được một nhóm đàn ông nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhưng anh cũng thấy buồn.
Có lẽ là do sự thấp hèn và xấu xa trong gen của mình, anh luôn nảy sinh một thứ cảm giác hoang dã, muốn lao đến, nhốt cô lại và ép buộc cô phải thuộc về anh.
Điều đó không đúng.
Anh cũng đang cố gắng kiềm chế.
Nhưng hậu quả của việc kiềm chế là một sự giằng xé dữ dội về tinh thần.
Anh mắc một chứng bệnh tâm lý rất nghiêm trọng.
3
Việc đến nhà họ Cố để ép cưới là quyết định liều lĩnh cuối cùng của Thẩm Mộ.
Anh quá khao khát được ôm cô thiếu nữ như thần tiên ấy.
Sự cô đơn hành hạ anh đến mức ngày ngày không thể yên, gần như muốn biến mất.
Nhưng nếu Cố Uyển không đồng ý… anh cũng sẽ không ép buộc cô.
Anh không muốn biến mình thành một kẻ đáng khinh như cha anh.
Sau đó, cô thiếu nữ lại chủ động lao vào vòng tay anh.
Thẩm Mộ nghĩ, đời này vậy là đủ rồi.
4
Năm thứ sáu sau khi kết hôn, con của họ đã hai tuổi.
Thẩm Mộ mơ thấy kiếp trước.
Anh ch*ết trong một căn phòng lạnh lẽo, tối tăm, xám xịt, đầy u ám.
Anh thấy Cố Uyển đặt một đóa hồng rực rỡ bên cạnh thi thể của mình.
Đêm đó, Thẩm Mộ hút thuốc cả đêm trên ban công.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên mặt trăng sáng trên bầu trời, tròn trịa như chiếc bánh trung thu vợ anh làm năm ngoái.
Thẩm Mộ cảm thấy một nỗi buồn khó tả.
Nếu kiếp này Cố Uyển bỏ trốn khỏi hôn lễ, thì cái ch*ết của anh… chắc cũng là chuyện tự nhiên mà thôi.
Với một tâm trạng bình thường, Thẩm Mộ không thể hình dung được sự cực đoan và tuyệt vọng trong quá khứ, nhưng anh cảm thấy điều đó cũng dễ hiểu.
Một người mắc bệnh tâm lý, có chuyện gì mà không làm được chứ.
Nhưng may mắn thay, đời này vợ anh không bỏ trốn.
“Sao thế?”
Cố Uyển ôm lấy eo anh, cọ nhẹ:
“Từ chiều nay, tâm trạng của anh hình như không tốt lắm.”
Thẩm Mộ có chút ấm ức, muốn làm nũng với vợ, nhưng lại không biết nói gì, chỉ mấp máy môi.
Anh bế bổng cô lên.
Cô giật mình la lên một tiếng, theo phản xạ vòng chân qua eo anh, rồi không nhịn được mà vỗ nhẹ vào người anh.
“Đồ lưu manh!”
Gương mặt Thẩm Mộ hơi đỏ lên.
Anh dụi đầu vào cổ cô rất lâu, rồi lại thấy không cần thiết phải hỏi nữa.
Cố Uyển không thích anh nhắc đến quá khứ.
Cô luôn nói:
“Chúng ta hãy sống thật tốt cho hiện tại và tương lai.”
Vậy nên anh cũng không muốn bận tâm thêm.
Dù thế nào, kiếp này, cô vẫn đang ở bên anh.
Anh mỉm cười nói:
“Anh thích em lắm, vợ ơi.”
Hết.
You cannot copy content of this page
Bình luận