Chương 1:
11/12/2024
Chương 2:
11/12/2024
Chương 3:
11/12/2024
Chương 4:
11/12/2024
Chương 5:
11/12/2024
Chương 6:
11/12/2024
Chương 7:
11/12/2024
Chương 8:
11/12/2024
Chương 9:
11/12/2024
Chương 10:
11/12/2024
Chương 11:
11/12/2024
Chương 12:
11/12/2024
Chương 13:
11/12/2024
Chương 14:
11/12/2024
Tôi nhìn thấy Thẩm Mộ đau khổ ôm đầu, lặp đi lặp lại những tiếng gào thét trầm thấp.
Anh nằm trong căn phòng đầy ắp những bức ảnh của tôi, gương mặt méo mó đầy tuyệt vọng, miệng không ngừng lặp lại từ “Không”.
Anh không muốn làm tổn thương tôi.
Vậy nên, anh đã quyết chọn cách kết thúc mạng sống của mình.
Tôi giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ.
Mồ hôi lạnh đẫm cả lưng áo.
Mở mắt ra, Thẩm Mộ đang ôm tôi, gương mặt khi ngủ bình yên đến lạ thường.
Tôi chạm nhẹ lên đôi mày và gương mặt đẹp đẽ của anh, rồi ngồi dậy xuống giường.
Đứng trước cánh cửa phòng bị khóa kín, tôi lấy trộm chùm chìa khóa lớn của anh, kiên nhẫn thử từng chiếc một.
Cánh cửa mở ra.
Tôi bước vào căn phòng giống hệt như cơn ác mộng.
36
Việc Thẩm Mộ t*ự s*át, có lẽ là kết quả của áp lực đè nặng và sự căm ghét đối với gen di truyền trong cơ thể mình, dẫn đến ý thức tự hủy hoại.
Anh nhìn những bức ảnh của tôi dán kín trên tường, máu từ cổ tay không ngừng chảy, cảm nhận sự sống từ từ rời xa.
Ánh mắt anh chầm chậm lướt qua từng nụ cười của tôi trong những bức ảnh.
Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, trong mắt anh vẫn chỉ có tôi.
Tôi nhớ lại bảng xếp hạng hot search kiếp trước.
“Người yêu si tình số một” cũng chẳng sai chút nào.
Cho đến giờ, tôi vẫn không hiểu tình yêu của Thẩm Mộ dành cho tôi bắt đầu từ đâu.
Anh không chịu nói, dù tôi đã hỏi rất nhiều lần, anh cũng không muốn trả lời.
Có lẽ, giữa vợ chồng với nhau vẫn nên giữ một vài bí mật.
Anh không muốn nói, thì tôi cũng không hỏi nữa.
“Uyển Uyển.”
Quay đầu lại, tôi thấy Thẩm Mộ, vốn đang say ngủ, giờ đang đứng ngược sáng phía sau tôi.
37
Anh có chút thất vọng, lo lắng hỏi tôi:
“Em có thấy anh là một kẻ biến thái không?”
Tôi lắc đầu, bước tới nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh:
“Sao anh lại tỉnh dậy?”
“Vì em không ở bên cạnh.”
Anh ấm ức nói:
“Chăn cũng lạnh nữa.”
Tôi không nhịn được bật cười.
Lúc mới gặp, anh còn giữ vẻ mặt lạnh lùng, xa cách, không biết phải tiếp lời tôi thế nào.
Còn bây giờ, anh đã có thể làm nũng rất thuần thục.
Bất kể là trẻ con hay người lớn, một khi nhận được sự thiên vị, sẽ tự nhiên bộc lộ dáng vẻ làm nũng như một chú nhóc con.
Anh nhận ra mình vừa nói gì, lại lắc nhẹ tay áo tôi, cẩn thận hỏi lại:
“Em có thấy anh là một kẻ biến thái không?”
“Không đâu, chỉ là hơi bất ngờ thôi.”
Tôi nói thật lòng:
“Không ngờ anh lại thích em từ sớm như vậy.”
“Em không trách anh chứ?”
“Anh thích em, tại sao em phải trách?”
Gương mặt Thẩm Mộ đỏ bừng, anh ôm lấy eo tôi.
“Em đối xử với anh tốt như vậy… có phải bất kể anh làm gì, em cũng sẽ dung túng anh không?”
“Em tin rằng anh sẽ không làm điều gì tổn thương em.”
Tôi quay người, ôm lấy cổ anh.
“Em tin vào nhân cách của anh.”
Đối với một người thà làm tổn thương bản thân mình, cũng không động đến tôi dù chỉ một chút, tôi không muốn áp đặt bất kỳ ác ý nào để phán đoán anh.
Tình cảm chân thành trên đời vốn đã khó tìm, hai bên cùng yêu nhau lại càng hiếm có.
Tôi rất trân trọng tình cảm của Thẩm Mộ, cũng giống như cách anh trân trọng tôi.
38
Những “chú nhóc” nhận được sự thiên vị, một khi thiên vị đó có nguy cơ bị cướp đi, sẽ không ngần ngại mà phát điên.
Giống như thái độ của Thẩm Mộ đối với Lương Thanh bây giờ.
Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới ngăn được anh khỏi việc ném món quà của Lương Thanh đi.
Lương Thanh tặng tôi một bộ đồ ngủ do chính tay anh ta đan.
Trên ngực còn thêu một hình trái tim nhỏ xíu, vừa tinh tế vừa đầy ẩn ý mập mờ.
Vừa nhìn thấy, Thẩm Mộ đã muốn phát điên, nhưng bị tôi lườm một cái, anh ấm ức ngồi bệt xuống sofa, không dám động đậy.
Tôi chẳng để ý đến anh, cầm bộ đồ ngủ lên ngắm nghía.
“Có gì hay mà xem?”
Anh lầm bầm, vừa nói vừa dựa lại gần, ôm chặt lấy tôi.
Thân hình cao lớn của anh phủ kín tôi, hơi thở ấm áp phả lên cổ tôi, mang theo chút bất mãn nhưng lại không dám nói ra, chỉ mềm giọng gọi:
“Vợ ơi.”
“Được rồi.”
Tôi nhức đầu, nắm lấy tay anh, nhét bộ đồ ngủ vào tay anh.
“Anh xử lý đi, nhưng không được vứt đi, không thì để anh ta biết được thì khó xử lắm.”
Vậy là Thẩm Mộ mang bộ đồ đi cắt vụn, như để xả giận, anh cắt nát nó thành từng mảnh nhỏ.
Tôi nhìn anh một lúc, không nhịn được hỏi:
“Anh với Lương Thanh có thù oán gì à?”
Anh khựng lại, ậm ừ đáp:
“Từ trước đến giờ, anh đã thấy anh ta chướng mắt rồi. Rõ ràng ở gần em như vậy mà vẫn dây dưa với những người phụ nữ khác, chẳng có chút chung thủy nào.”
Lời này khiến tôi vừa buồn cười vừa cảm thấy mâu thuẫn.
Anh ta từng yêu đương, vậy chẳng lẽ tôi cũng không được phép có bạn trai sao?
Sự “tiêu chuẩn kép” của Thẩm Mộ khiến tôi nhịn cười mãi mới được.
“Giờ thì không sao nữa rồi!”
You cannot copy content of this page
Bình luận