Anh Thích Em Lắm, Vợ Ơi

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

So với lần đầu tôi gặp anh, giờ đây vẻ lạnh lùng trên người anh đã giảm đi nhiều, thay vào đó là chút hơi ấm của tình người. 

 

Anh không còn giống như một thân cây mục ruỗng, bất cứ lúc nào cũng có thể gục ngã nữa.

 

Cuối cùng sự tồn tại của tôi cũng thực sự ảnh hưởng đến anh.

 

Tôi đoán rằng môi trường gia đình mà Thẩm Mộ lớn lên hẳn đã khiến anh rất đau khổ. 

 

Nhưng khi anh ôm tôi, nhỏ giọng nói rằng anh không thích cái tên của mình, tôi vẫn khá ngạc nhiên.

 

“Ông ta ghét anh chen vào giữa ông ta và mẹ, đặt cho anh cái tên này là vì hy vọng anh sớm ch*ết đi.”

 

“Mộ”… phải chăng là ám chỉ “mặt trời lặn phía tây” sao?

 

(Mặt trời lặn phía tây: Ý chỉ cái ch*ết, không còn tồn tại)

 

Từ khi anh ấy sinh ra, cha anh đã muốn anh ch*ết.

 

Sao trên đời lại có một người như vậy?

 

Tim tôi thắt lại, tôi nắm chặt tay anh.

 

“Nhưng mẹ anh yêu anh mà.”

 

“Bà ấy không yêu anh.”

 

 Thẩm Mộ cười cay đắng:

 

“Bà ấy chỉ bị anh ràng buộc.

 

“Bà ấy không giống như em, bà ấy là một người phụ nữ rất truyền thống.”

 

“Dù đã được học hành cao, nhưng bà ấy vẫn bướng bỉnh cho rằng phụ nữ nên quán xuyến gia đình, chăm sóc chồng con.”

 

“Sau khi anh ra đời, mọi sự phản kháng của bà ấy trở nên trống rỗng.”

 

“Vì trách nhiệm, bà ấy không thể bỏ anh, nhưng một mình bà ấy lại không thể cho anh một cuộc sống đủ đầy về vật chất.”

 

“Vậy nên bà ấy buộc phải cam chịu số phận.”

 

Anh nói những lời này với giọng điệu lộn xộn, bối rối, đôi mắt đỏ hoe, long lanh như được phủ một lớp sương mỏng.

 

Nhìn anh như vậy, tôi cảm thấy rất đau lòng.

 

“Nhưng tất cả những điều này không phải lỗi của anh. Hạt giống tội lỗi là do cha anh gieo, anh không nên là người gánh chịu quả đắng.”

 

 Tôi cảm nhận nhiệt độ từ lồng ngực anh, nghiêm túc nói:

 

“Anh trai, anh rất tuyệt vời, rất xuất sắc. Chắc chắn mẹ anh sẽ tự hào về anh của hiện tại.”

 

Thẩm Mộ cười cay đắng.

 

Anh xoa đầu tôi:

 

“Chỉ có em, mới luôn nghĩ anh tốt như vậy.”

 

“Vậy nên, Uyển Uyển, anh chỉ còn có em thôi.”

 

Anh ôm chặt tôi, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi, nghiêm túc cầu xin:

 

“Em nhất định không được rời bỏ anh, nếu không anh sẽ phát điên mất.”

 

29

 

Khi mở hộp thư và nhìn thấy một đống email quấy rối, trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ đến việc muốn gặp mặt người đàn ông ấy.

 

Rốt cuộc phải căm ghét đến mức nào mới khiến ông ta không thể chấp nhận được hạnh phúc của con trai mình, mà quyết tâm muốn hủy hoại nó.

 

Tôi hít sâu một hơi.

 

Nội dung email chủ yếu là đe dọa, hoặc đính kèm ảnh của những người yêu cũ của tôi, kèm theo những lời kể lể về cuộc sống thảm hại hiện tại của họ, rồi “chân thành khuyên bảo” tôi nên tránh xa Thẩm Mộ.

 

Tôi chẳng buồn đọc, mà thẳng tay xóa hết những email đó.

 

Gần đây tôi đang chuẩn bị cho đám cưới, suốt ngày bị danh sách khách mời bên nhà tôi làm cho đau đầu, nên ít liên lạc với Thẩm Mộ hơn.

 

Vậy nên khi chiều tối nhận được cuộc gọi từ trợ lý của anh, thông báo rằng anh t*ự s*át, tôi đã không kịp phản ứng.

 

Mất một lúc lâu, cả người tôi như rơi vào hầm băng.

 

30

 

Trước khi t*ự s*át, Thẩm Mộ vừa gặp cha của anh ấy.

 

Không biết ông ta đã nói gì mà kích thích đến dây thần kinh mong manh của anh, ngay khi ông ta rời đi, Thẩm Mộ đã tự c*ắt c*ổ tay.

 

May mà phát hiện kịp thời.

 

Ngoài cửa phòng cấp cứu, tôi ôm lấy chiếc khăn choàng, tựa vào tường ngồi bệt xuống đất, răng không ngừng va vào nhau vì run rẩy.

 

Sao lại có một người cha như vậy?

 

Chắc chắn ông ta biết tinh thần của Thẩm Mộ rất yếu đuối, vậy mà ông ta vẫn không do dự, tàn nhẫn đẩy anh vào con đường ch*ết.

 

Khi Thẩm Mộ được đẩy ra, tay anh đang truyền dịch, khuôn mặt tái nhợt.

 

Sắc thái tươi tắn khó khăn lắm mới khôi phục được trong những ngày qua, nay đã hoàn toàn tan biến.

 

Tôi ngồi trên chiếc ghế bên giường bệnh, thất thần nhìn anh rất lâu, mãi đến khi anh tỉnh dậy.

 

Vừa mở mắt, anh đã thấy tôi. Giọng anh khàn khàn, khô cứng, gọi tên tôi:

 

“Uyển Uyển.”

 

Tôi không đáp, chỉ đứng dậy ra ngoài gọi bác sĩ.

 

Sau khi bác sĩ tháo bình truyền dịch, tôi đứng bên giường, im lặng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh.

 

Ánh mắt tôi khiến anh sợ hãi, hoang mang nói:

 

“Nếu em không vui thì mắng anh đi, đánh anh cũng được. Đừng như vậy, Uyển Uyển, đừng không nói chuyện với anh.”

 

Dường như anh rất sợ bị lạnh nhạt.

 

Mỗi lần tôi nghiêm mặt không nói chuyện, anh lại hoảng hốt như một đứa trẻ chưa trưởng thành, níu lấy tay áo tôi cầu xin sự tha thứ.

 

Nhưng lần này, tôi không định chiều theo anh nữa.

 

Cả ngày hôm đó, tôi không nói với anh lời nào, cứ thế nhìn anh loay hoay bất an, chìm trong hoang mang và tuyệt vọng.

 

Những vết sẹo trên cổ tay anh rất đáng sợ, thậm chí vài lần anh làm chúng rách ra, tiếp tục chảy máu.

 

Ngay cả bác sĩ cũng không nhịn được mà khuyên tôi:

 

“Hãy quan tâm đến tâm trạng của bệnh nhân trước.”

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page