Huấn luyện viên nói yêu cầu không cao, mỗi người chỉ cần bắn trúng vòng 4 là được.
Tại trường bắn, tôi nhìn bia cách mình mười mét, có chút bối rối.
Đừng nói trúng vòng 4, đạn của tôi thậm chí còn không tới được bia, rơi thẳng xuống đất, trông thật cô đơn.
Giang Diễn hồi đại học thường xuyên đến câu lạc bộ bắn súng, chắc cậu ấy sẽ không gặp vấn đề gì.
7.
Quả nhiên, Giang Diễn đã bắn hai lượt, một lần trúng vòng 8 và một lần trúng vòng 9.
【Anh nhà giỏi quá!!!】
【Giỏi thế sao không bắn được vòng 10 luôn?】
【Người trên, cha mẹ bạn vẫn khỏe chứ?】
【Văn minh một chút, đừng lôi gia đình người khác vào.】
Sau khi tôi cố gắng thử đến lần thứ bảy, cuối cùng cũng bắn trúng vòng 5.
Cảm giác… hơi kéo chân đồng đội thì phải.
“Đàn chị giỏi quá!”
Giang Diễn không ngần ngại khen ngợi, ánh mắt như phát sáng lấp lánh, khiến tôi có chút xấu hổ vì được khen quá nhiều.
Ai mà không thích được thế này chứ?
Còn tôi thì thích.
“Xin mời những người chơi đã thu thập đủ mảnh linh thạch đến tháp trời ở trung tâm thành phố. Tại đó, linh thạch sẽ được tái hợp để đánh bại người ngoài hành tinh, bảo vệ Trái Đất.”
Nhưng điều kiện tiên quyết là cả sáu người chơi phải đồng thời đặt mảnh linh thạch.
【Không phải trò chơi đối kháng hả? Sao lại biến thành trò chơi đồng đội rồi?】
【Cảm giác Tần Nặc và Giang Diễn thật “tội nghiệp”, dậy sớm làm nhiệm vụ, cuối cùng vẫn phải đợi người khác.】
“Đàn chị, chúng ta đi dạo một chút nhé?”
“Được thôi.”
PD đã đổi sang loại camera cầm tay nhỏ hơn, cố gắng không làm ảnh hưởng đến người khác.
Tôi dừng lại trước một máy gắp thú bông, hứng chí đổi vài đồng xu.
Giang Diễn đứng bên cạnh, ánh mắt sáng rỡ nhìn con gấu nhỏ trong máy.
“Đàn chị, em muốn con đó!”
“Để chị thử.”
【Họ đổi vai cho nhau rồi hả?】
【Gì chứ, đàn ông không được thích thú bông à?】
【Nhìn yếu đuối quá.】
【Thế lúc nhỏ cha bạn thích bế đứa con ngốc nghếch là bạn, có phải cũng yếu đuối không?】
Cái móc của máy yếu như không có sức, lần đầu không gắp được.
Lần thứ hai, tôi không căn đúng vị trí, nhưng dùng lực của móc khi nâng lên để đẩy con gấu nhỏ gần miệng lỗ hơn.
Đến lần thứ ba, may mắn mỉm cười.
Móc mạnh hơn thường lệ, không chỉ gắp được con gấu trắng bên cạnh mà còn đẩy luôn con gấu nâu xuống lỗ.
“Đàn chị, chúng ta vừa vặn thành một cặp rồi.”
Giang Diễn mỗi tay cầm một con gấu, nâng niu không rời.
Hàm ý trong câu nói của cậu ấy thì khỏi cần đoán.
【Mặt dày thật đấy.】
【Nói nhỏ này, cảm giác họ là thật.】
【Tôi cũng nói nhỏ này, cảm giác họ là giả.】
“Ừm, vừa hay thành một đôi.” Tôi đáp lại.
【Aaaaa! Fan couple cảm thấy như được ăn Tết!】
【Những fan biết điều đã bắt đầu cắt video rồi.】
“Đàn chị, chúng ta đi chơi phòng thoát hiểm nhé?”
“Không đâu, nhóm Thi Lan chắc cũng sắp xong rồi.”
Giang Diễn có vẻ hơi quên mất mình còn nhiệm vụ, tốt nhất vẫn nên nhắc nhở cậu ấy.
“Vậy được thôi.”
Giọng nói của Giang Diễn thấp hẳn xuống, trong lúc bước ra khỏi trung tâm thương mại, cậu ấy im lặng suốt quãng đường.
[Lại nữa rồi, tỏ vẻ ủy khuất cho ai xem thế hả?]
[ Nếu không thì sao lại gọi là “trà chó” chứ? Tất nhiên là vừa “trà” vừa “chó”. ]
[ Không lẽ vẫn còn người chưa ăn được quả dưa mới nhất này?]
[ Dưa gì cơ! ! ]
[ “Trà chó” học cùng trường cấp ba và đại học với Tần Nặc, nhỏ hơn Tần Nặc hai khóa. Bạn cùng phòng đại học của cậu ta tiết lộ rằng vào những ngày mưa, “trà chó” sẽ cố ý để mình bị ướt rồi đi qua câu lạc bộ của Tần Nặc, sau đó giả bộ tội nghiệp.]
[Tần Nặc liền cầm ô tiễn cậu ta về ký túc xá, còn ân cần hỏi han. Tiếp theo, “trà chó” lấy cớ muốn cảm ơn Tần Nặc, mời cô ấy đi ăn. Lâu dần, gần như ai cũng tưởng rằng họ đang hẹn hò. ]
[ ? ? ? Tôi tức quá! Tình nhân nhỏ của chồng cũ tôi còn chưa mưu mô bằng cậu ta. ]
[ Thì ra nghệ thuật trà đã phải được bồi dưỡng từ nhỏ. ]
[ Thì ra trà chó đã nhắm đến vợ tôi không phải ngày một ngày hai rồi. ]
You cannot copy content of this page
Bình luận