Tôi, với thân hình nhỏ bé của mình, đã liều lĩnh chui qua cửa sổ để vào bên trong.
Căn phòng đầy bướm đêm, chúng bay loạn khắp nơi, khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Trong góc, cậu bé ấy co rúm người lại, ôm đầu gối mà khóc nức nở.
Còn có một con bướm đêm to nhất đang đậu trên sống mũi của cậu.
Cứu với! Tôi cũng rất sợ mà!
Nhưng nhớ đến những lần mình bị bắt nạt, tôi cuối cùng vẫn gom hết can đảm tiến tới để đuổi con bướm đi.
Kết quả, một con bướm đêm đập thẳng vào mặt tôi.
Tôi sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Đêm đó tôi còn bị sốt cao, bác sĩ bảo là do quá hoảng sợ.
Khi tôi khỏi bệnh, “anh câm” cùng gia đình đã dọn đi mất.
Khi lớn lên, chuyện này gần như bị tôi lãng quên.
Không ngờ, cậu bé tội nghiệp năm ấy lại trở thành sếp của tôi bây giờ.
Triệu Phong Thành kể, lúc thấy tôi ngất trên sàn, anh đã ngây người ra.
Còn tôi, dù mơ màng vẫn cố gắng nói năng lộn xộn để an ủi anh:
“Anh câm đừng sợ!”
“Bướm đêm nhỏ bé thôi mà, em sẽ bảo vệ anh!”
Chúng tôi nhìn nhau, im lặng một lúc lâu.
Tôi run rẩy lên tiếng:
“Thật lòng mà nói, tôi vừa bối rối đến mức có thể cào gạch xây cả biệt thự.”
“Còn là loại biệt thự có tầng hầm và gác mái đấy.”
Rốt cuộc, hồi đó tôi lấy đâu ra dũng khí vậy trời!
Triệu Phong Thành bật cười:
“Dù sao cũng phải cảm ơn em.”
“Lúc đó anh bị tự kỷ, gần như không nói chuyện với ai.”
“Thấy em ngất xỉu, anh sợ em gặp chuyện, liền gọi người lớn đến giúp.”
“Lúc đó cha mẹ anh nghe anh nói chuyện, thì suýt nữa bật khóc.”
Anh kể tiếp:
“Sau đó họ đưa anh ra nước ngoài. Anh từng muốn tìm lại em nhưng không liên lạc được.”
“Cho đến…”
Cho đến lần này khi trở về đảm nhận chức vụ, anh nhận được hồ sơ ứng viên cho vị trí Phó tổng giám đốc thương mại.
Cái tên quen thuộc, đi kèm bức ảnh mà đôi lông mày và ánh mắt khiến anh nhận ra.
Cuối cùng, anh chắc chắn rằng, tôi chính là cô nhóc “ngốc nghếch vang dội” năm nào.
13
Một lát sau, Triệu Phong Thành đẩy về phía tôi một hộp cơm:
“Cho em này.”
“Anh thấy mỗi trưa em chỉ ăn sandwich với cà phê đen, không tốt cho dạ dày đâu.”
“Thử tay nghề của anh đi.”
Hộp cơm mở ra, bên trong là món khoai tây hầm bò thơm phức, rau chân vịt xào miến, và ba con tôm bóc vỏ to bự.
Thậm chí, anh còn chu đáo bày thêm vài quả việt quất và dâu tây bên cạnh cơm, làm trái cây tráng miệng.
Tôi không ngốc, nhưng thực sự không biết nên phản ứng thế nào, chỉ đành cắm đầu ăn ngấu nghiến.
Triệu Phong Thành ngồi đối diện, chậm rãi chờ tôi ăn xong.
Khi tôi ăn hết, anh tự nhiên đưa tay ra lấy hộp cơm, định đi rửa.
Tôi vội ôm chặt lấy chiếc hộp:
“Không được, làm sao tôi để anh rửa chứ? Để tôi…”
Triệu Phong Thành bỗng mỉm cười nhìn tôi:
“Không sao, em không cần vội.”
“Em là một cô gái tốt, xứng đáng được tận hưởng quá trình được yêu thương.”
Trong lúc tôi còn sững sờ, anh đã nhẹ nhàng lấy hộp cơm khỏi tay tôi.
Anh cười như một con chuột vừa trộm được miếng pho mát, hiên ngang đi rửa hộp cơm.
Ngay lúc đó, điện thoại tôi bất chợt rung lên, hiện ra một tin nhắn WeChat.
Thịnh Cảnh:
[Đối phương chuyển khoản cho bạn: 0.01 nhân dân tệ.]
Khóe miệng tôi co giật.
Đây là muốn thử xem tôi có xóa anh ta hay không, nhưng lỡ tay bấm nhầm chăng?
Có lẽ Thịnh Cảnh cũng biết mình hơi ngu ngốc, nên nhắn thẳng luôn:
“Em chưa xóa anh à?”
“Em còn chưa buông được anh phải không?”
Tôi không nhịn được mà đáp lại:
“Anh à, đầu tiên là anh hứa trả lại tiền tôi mà chưa thấy đâu cả.”
“Thứ hai, tôi đi làm mệt lắm, cần chút chuyện vui để giải trí.”
Đây là sự thật.
Trước đây, Thẩm Tư vì muốn khoe khoang mà thêm tôi vào WeChat.
Dạo này, xem hai người họ chơi trò tình yêu “nhìn hình đoán chữ” trên mạng xã hội thực sự rất giải trí.
Thường là Thẩm Tư đăng trên vòng bạn bè:
“Wow! Thích chiếc túi này quá đi!”
“Giúp tôi chọn một chiếc nhẫn! Bạn trai đồng ý tặng tôi làm quà sinh nhật, cái nào đẹp?”
Ngay sau đó, Thịnh Cảnh liền trả lời dưới bài đăng:
“Bảo bối thích thì mua thôi!”
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Tư đã mãn nguyện nhận được thứ cô ta muốn.
Còn vòng bạn bè của Thịnh Cảnh thì rõ ràng ít đi hẳn những bài đăng về tiệc tùng hay đi nghe hòa nhạc.
Sau khi trả lời tin nhắn của Thịnh Cảnh, tôi đi họp.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua, sau khi cuộc họp kết thúc, tôi mới có thời gian nhìn điện thoại.
Lúc này, Thịnh Cảnh đã gửi hàng chục tin nhắn WeChat, tất cả đều là than phiền.
Anh ta nói Thẩm Tư không hiểu chuyện, thường xuyên vô lý làm loạn.
Mỗi lần cô ta muốn luyện đàn, thì không cho phép Thịnh Cảnh làm phiền.
Nhưng khi đến lượt Thịnh Cảnh muốn luyện đàn, cô ta lại làm nũng bắt anh ta phải đi dạo phố cùng mình.
Nếu anh ta không đi, Thẩm Tư liền tức giận và cãi cọ.
Thỉnh thoảng, Thẩm Tư còn so bì với tôi, yêu cầu Thịnh Cảnh dẫn cô ta đến những nhà hàng cao cấp mà trước đây tôi và anh ta từng hẹn hò.
You cannot copy content of this page
Bình luận