Anh Câm

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Sau khi thống nhất thời gian bắt đầu làm việc, chúng tôi lịch sự chào tạm biệt và rời khỏi buổi họp video.

 

Nhưng điện thoại của tôi lại bị đơ, không thoát ra được.

 

Khi tôi đang liên tục nhấn vào màn hình, đột nhiên tôi chứng kiến một cảnh tượng cực kỳ “nổ tung”.

 

Triệu Phong Thành giật mạnh cà vạt theo phong cách “tổng tài bá đạo”, sau đó nhảy bật lên cao:

 

“Cô ấy! Đã! Đồng! Ý! Rồi!”

 

“Không uổng công tôi đặc biệt thay bộ vest để thể hiện sự chuyên nghiệp của một CEO!”

 

Đôi mắt tôi mở to đầy bàng hoàng.

 

Không phải chứ, ai lại mặc vest mà chỉ mặc mỗi nửa trên?

 

Mà phía dưới lại là quần đùi gà con ngắn cũn như thế cơ chứ?

 

Cuối cùng, sau một hồi loay hoay, tôi cũng khởi động lại được điện thoại.

 

WeChat ngay lập tức tràn ngập tin nhắn tuyệt vọng từ HR:

 

“Ờm… xin hỏi cô có bị cận thị không?”

 

“Không có ý gì đâu, công ty chúng tôi vừa thiết lập một khoản trợ cấp ‘yêu thương đôi mắt’.”

 

“Nếu cô bị cận, mỗi năm có thể được miễn phí làm kính đấy!”

 

“Khoan đã? Sao cô lại tắt máy rồi?”

 

“Nghe tôi giải thích! Sếp của chúng tôi chỉ là vui mừng đến mức như một đứa trẻ nặng 200 cân thôi!”

 

“Và anh ấy chưa quen sử dụng hệ thống hội nghị video! Nhưng chúng tôi là một công ty rất nghiêm túc!”

 

Tôi cố gắng nhịn cười, đáp lại:

 

“Cảm ơn, tôi không bị cận, cả hai mắt đều 5.0.”

 

9

 

Một tháng sau, tôi hoàn tất thủ tục nghỉ việc và gia nhập công ty mới.

 

Dự án đầu tiên đã đầy thử thách.

 

Đối tác lần này là ông Vương, người tôi từng làm việc qua.

 

Ông ta là một người đàn ông trung niên với cái bụng bia to tướng, ngón tay út còn để móng dài, và tính cách thì trơn trượt khó chịu.

 

Trong bữa ăn, ông Vương uống cạn cả một chai rượu trắng, rồi bắt đầu kể những câu chuyện bẩn thỉu chẳng phân biệt nam nữ.

 

Tôi và Triệu Phong Thành liếc mắt nhìn nhau vài lần, cả hai đều lộ rõ vẻ chán ghét.

 

Ông Vương nhân lúc có hơi men, định nắm lấy tay tôi:

 

“Trang Tổng, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô.”

 

“Cô xinh đẹp, lại còn…”

 

Đúng lúc này, Triệu Phong Thành thản nhiên lên tiếng:

 

“Trang Tổng, mở cửa ra chút đi, trong phòng bí quá.”

 

Đồng thời, anh khéo léo chắn tay giúp tôi tránh khỏi hành động đáng ghét của ông Vương.

 

Tôi nhân cơ hội đứng dậy ra mở cửa, nhưng không ngờ lại bất ngờ đối mặt với Thịnh Cảnh và Thẩm Tư.

 

Dường như hai người vừa cãi nhau, giữ khoảng cách hai mét, không nhìn nhau cũng không nói gì.

 

Ban đầu, tôi không định lên tiếng.

 

Nhưng Thịnh Cảnh vừa nhìn thấy tôi, giọng anh lập tức mang vài phần bất ngờ xen lẫn vui mừng:

 

“Diệc Thư? Em cũng ở đây sao?”

 

Thẩm Tư phía sau nghe vậy, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn tôi đầy sự thù hận.

 

Thịnh Cảnh tiến về phía trước vài bước, có vẻ muốn nói chuyện với tôi thêm.

 

Nhưng đúng lúc đó, ông Vương say khướt, lảo đảo tiến lại gần, vừa ợ rượu vừa nhìn Thịnh Cảnh với ánh mắt đánh giá.

 

Ông ta khó khăn mở mắt, quan sát kỹ rồi buông lời:

 

“À, tôi biết cậu rồi.”

 

“Cậu không phải là… ‘tiểu bạch kiểm’* mà Trang Tổng nuôi trước đây sao?”

 

“Cô ấy mua cho cậu hết thứ này đến thứ khác, chậc chậc…”

 

(*”Tiểu bạch kiểm” là cách nói mỉa mai, ám chỉ người đàn ông sống nhờ phụ nữ chu cấp.)

 

Thịnh Cảnh, người vốn tự tôn cực cao, lập tức giận dữ, ánh mắt gần như muốn phun lửa:

 

“Tôi là nghệ sĩ violin, không phải tiểu bạch kiểm!”

 

Tôi cảm thấy tình hình sắp hỏng bét.

 

Nhưng không ngờ mọi thứ lại tệ đến mức khó tưởng tượng.

 

Ông Vương nghe vậy, gật gù vài cái, rồi giơ ngón tay cái ra:

 

“Hiểu rồi! Chơi đàn rong kiếm sống!”

 

10

 

Hôm đó, khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.

 

Thịnh Cảnh giận đến bốc hỏa, lao vào đánh ông Vương túi bụi, cưỡi thẳng lên người ông ta mà đấm tới tấp.

 

Thẩm Tư thì làm tổ “tạo không khí”, đứng bên cạnh không ngừng hét lên.

 

Triệu Phong Thành, giữa đám hỗn chiến, liều mình chắn một chai rượu đang lao thẳng về phía tôi.

 

Tôi nhìn người đàn ông không chút do dự đứng chắn trước mặt mình, còn chưa kịp cảm động thì…

 

“Bốp!”

 

Triệu Tổng xui xẻo bị chai rượu đập trúng, lập tức “lĩnh thưởng” một mảng bầm tím đủ sắc màu trên trán.

 

Tôi vội đỡ lấy anh, ghé sát lại để xem vết thương.

 

Ai ngờ, Triệu Phong Thành tròn mắt nhìn tôi ba giây, rồi…

 

Một dòng chất lỏng nóng hổi đột nhiên chảy xuống má tôi.

 

Tôi sờ lên mặt, đầy ngạc nhiên:

 

“Máu?”

 

Trời đất, anh ấy chảy máu mũi?!

 

Đối diện, Triệu Phong Thành bụm mũi, đỏ mặt đến tận mang tai:

 

“X-x-xin lỗi!”

 

Tôi: “…”

 

Tốt lắm, cảnh tượng càng hỗn loạn hơn.

 

Mãi đến khi tài xế từ bên ngoài lao vào, cuộc chiến mới kết thúc.

 

Ông Vương sau khi tỉnh rượu liền gọi cảnh sát ngay tại chỗ.

 

Cảnh sát đến, nắm được tình hình, xác định Thịnh Cảnh là người ra tay trước, liền hỏi ông Vương:

 

“Ông có đồng ý hòa giải không?”

 

Ông Vương ôm bụng bia, gào lên:

 

“Hòa giải cái rắm! Thằng ranh này, để nó vào trại ngồi đi!”

 

Lúc này, cuối cùng Thịnh Cảnh cũng cảm thấy lo lắng, hoảng hốt nhìn tôi:

 

“Diệc Thư…”

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page