Một nhóm thanh niên ăn mặc lố lăng, cử chỉ cợt nhả đang nhìn tôi, buông lời trêu ghẹo:
“Người đẹp đi một mình à?”
“Ồ, lái Porsche cơ đấy.”
“Không phải bồ nhí của ai đó chứ?”
“Phục vụ một người đàn ông cũng là phục vụ, sao không phục vụ bọn anh vài bữa luôn đi?”
Những người kia đã bắt đầu bước về phía tôi, tôi theo phản xạ lùi lại một bước, vội vàng tìm chìa khóa xe.
Trong lúc hoảng loạn, chìa khóa xe rơi xuống đất.
Tôi vừa định cúi xuống nhặt thì một bàn tay với các khớp xương rõ ràng bỗng xuất hiện, nhanh hơn một bước nhặt lấy chìa khóa.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi:
“Đã bảo đợi anh rồi, sao lại tự mình xuống đây?”
Tôi ngẩng đầu, đó là một gương mặt xa lạ.
Người đàn ông trông chưa đến ba mươi, mặc áo phông trắng và quần jeans giản dị.
Nhưng trên cổ tay anh lại đeo một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin phiên bản giới hạn, loại mà dù có tiền cũng khó mà mua được.
Ngoài chiếc đồng hồ đó ra, anh không mang theo bất kỳ phụ kiện nào khác.
Những tên côn đồ bên cạnh lẩm bẩm vài câu chửi rủa, rồi rút lui.
Người đàn ông kia tự nhiên mở cửa xe của tôi:
“Lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Nói rồi, anh thản nhiên ngồi vào ghế lái, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn trước khi khởi động xe.
Cho đến khi xe đi vào con phố sáng đèn rực rỡ, anh mới lên tiếng:
“Trường hợp khẩn cấp nên đành hành xử tùy tiện, xin lỗi đã đường đột.”
“Tôi đưa cô về nhà nhé?”
“Cô yên tâm, tôi không phải người xấu.”
Tôi miễn cưỡng mỉm cười:
“Tôi biết, chiếc đồng hồ của anh còn đắt hơn cả xe tôi.”
“Vừa rồi cảm ơn anh nhiều.”
Người đàn ông lái xe theo sự chỉ dẫn của tôi, quẹo vào đường vành đai, và tinh ý giữ im lặng để tôi có thể nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe đến nơi rất nhanh.
Tôi hơi ngại ngùng nói:
“Anh về nhà bằng cách nào? Hay để tôi gọi xe cho anh nhé?”
Người đàn ông mỉm cười:
“Không cần đâu, trợ lý của tôi đến đón rồi.”
“Xe vẫn chạy theo chúng ta từ nãy giờ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy một chiếc Bentley đen vừa dừng lại bên cạnh.
Một người trông như trợ lý bước xuống, đưa cho anh ta một chiếc túi:
“Thiếu gia Triệu, đây là thứ ngài cần.”
Người đàn ông nhận lấy, sau đó đưa túi cho tôi:
“Đầu gối của cô bị trầy rồi. Tôi đã mua thuốc sát trùng và băng gạc.”
“Nhưng nếu nghiêm trọng thì tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện.”
Lúc này tôi mới để ý, đầu gối mình quả thực bị trầy xước khi ngã, cơn đau âm ỉ bắt đầu lan đến.
Người đàn ông xoay người mở cửa xe:
“Vào nhà đi, buổi tối con gái nên cẩn thận hơn.”
“Hoặc nhờ bạn trai đưa đón cũng được.”
Tôi không nhịn được, nở một nụ cười gượng gạo:
“Bạn trai tôi… rất bận.”
Nhìn anh lên xe, tôi vội vàng nói lời cảm ơn:
“Tối nay cảm ơn anh rất nhiều.”
Người đàn ông nhìn tôi, cười đầy ẩn ý:
“Không có gì, Trang Tổng.”
Nói xong, xe phóng đi như một cơn gió.
Chỉ còn lại tôi đứng sững người, ngỡ ngàng: Làm sao anh ấy biết tôi họ Trang?
5
Dựa theo kinh nghiệm của tôi, sau mỗi lần cãi nhau với Thịnh Cảnh, chúng tôi thường rơi vào chiến tranh lạnh vài ngày.
Khi tôi không chịu nổi và chủ động làm hòa, anh ta sẽ cao ngạo hỏi ba câu liên tiếp:
“Biết sai chưa?”
“Sai ở đâu?”
“Lần sau còn tái phạm nữa không?”
Nhưng không hiểu sao, lần này cãi nhau tôi lại không như trước.
Không cồn cào kiểm tra điện thoại từng giờ, cũng không muốn chủ động liên lạc với anh.
Tôi không ngờ, lần này lại là Thịnh Cảnh chủ động xin lỗi trước.
Mọi chuyện bắt đầu từ một video nổi tiếng.
Trong chuyến đi họp tại Manhattan, tôi đã tranh thủ ghé qua cửa hàng nhạc cụ danh tiếng Kolstein.
Tôi muốn chọn cho Thịnh Cảnh một cây violin thật tốt làm quà.
Không ngờ khi tôi đang chọn đàn, lại gặp phải một blogger nổi tiếng trong nước đang phát trực tiếp tại cửa hàng.
Cô ấy hào hứng phỏng vấn tôi:
“Cô mua cây đàn đắt tiền như vậy, chắc hẳn kỹ năng violin của cô rất đỉnh phải không?”
Tôi mỉm cười thành thật:
“Tôi chỉ là người không biết gì về âm nhạc.”
“Cây đàn này là tôi mua để tặng bạn trai.”
“Anh ấy rất giỏi.”
Sau khi video được đăng tải, nó nhanh chóng lan truyền.
Dưới video, bình luận tràn ngập:
“Thật ghen tị với bạn trai cô ấy, cây violin 340.000 đô mà không cần chớp mắt đã mua tặng.”
“Chị gái xinh đẹp quá! Khi nói về bạn trai, mắt cô ấy lấp lánh ánh sáng!”
“Lúc nào cô muốn đổi bạn trai, nhớ đá tôi một cái nhé! Tôi xin xếp hàng trước.”
Ghép nối tất cả lại, cuối cùng Thịnh Cảnh mới nhận ra sự thật:
Tôi đã vội vã đi mua đàn sau khi họp tại Manhattan, dành thời gian nghỉ ngơi ít ỏi để chọn một món quà thật tốt cho anh ta.
Rồi không quản ngày đêm, tôi lập tức bay về nước, đến mức không kịp điều chỉnh múi giờ, thậm chí chưa kịp thay quần áo.
Tôi háo hức đến gặp anh ta, nhưng đổi lại là một trò cười đầy chua chát.
Cuối cùng, Thịnh Cảnh không nhịn được nữa, anh ta nhắn tin cho tôi trên WeChat:
[Em có ở đó không? Tối nay cùng ăn tối nhé.]
You cannot copy content of this page
Bình luận