Anh Câm

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Thịnh Cảnh giành được chức quán quân trong cuộc thi violin, tôi vội vàng chạy đến buổi tiệc mừng.

 

Thế nhưng, vừa tới nơi, tôi nghe có người hỏi anh ấy:

 

“Người có tên trong WeChat là “cô gái chạy Porsche đỏ ngày 23/3” là ai thế?”

 

Thịnh Cảnh trả lời hờ hững: “Ý trên mặt chữ thôi.”

 

Tay tôi đang định đẩy cửa liền khựng lại.

 

Chiếc xe của tôi là Porsche màu đỏ. Ngày sinh của tôi là 23 tháng 3.

 

1

 

Tôi còn chưa kịp quay đầu bỏ chạy, thì từ trong phòng vang lên một giọng khác:

 

“Tôi nghe nói cậu có cô bạn thanh mai trúc mã, hình như sinh nhật vào tháng 3?”

 

Thịnh Cảnh im lặng một lúc lâu, rồi mới lúng túng phát ra một tiếng: “Hả!”

 

“Cô ấy học hành bình thường thôi.”

 

“Hát thì chả ra gì, đến cả khuông nhạc cũng không biết đọc.”

 

“Tôi làm sao mà thích cô ấy được?”

 

“Cô ta đơn phương tự mình đa tình, làm “ch*ó liếm” mãi không chán thôi.”

 

Tôi không nhịn được mà bật cười chua xót.

 

Tôi và Thịnh Cảnh là thanh mai trúc mã suốt 24 năm, cuối cùng lại đổi lấy một danh xưng “ch*ó li*ếm”.

 

Đúng là, Thịnh Cảnh luôn là nhân vật phong vân trong trường học.

 

Đi học không thèm nghe giảng, tan học chẳng buồn ôn bài, thế mà môn nào cũng đạt điểm cao nhất.

 

Những lúc rảnh rỗi, anh ấy trèo lên hàng rào sân trường, từ trên cao kéo một đoạn violin, cũng đủ khiến các cô gái hét lên điên cuồng.

 

Năm thi đại học, Thịnh Cảnh lại càng làm mọi người chấn động.

 

Đạt điểm đủ vào Thanh Hoa hay Bắc Đại, nhưng anh ấy lại tùy hứng chọn Học viện Âm nhạc Trung Ương.

 

Anh ấy cười ngạo nghễ:

 

“Thiên tài ở đâu, nơi đó chính là sân khấu.”

 

Và đúng là Thịnh Cảnh có đủ thực lực và sự kiêu ngạo để nói điều đó.

 

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh ấy đã giành được giải vàng tại cuộc thi âm nhạc quốc tế Hải Thần.

 

Truyền thông gọi anh là “nhà violinist thiên tài với chỉ số IQ siêu cao”.

 

So với anh ấy, tôi trở nên nhạt nhòa hơn rất nhiều.

 

Thành tích học tập chỉ ở mức trung bình, không có bất kỳ tài năng âm nhạc nào.

 

Điểm duy nhất khiến người khác nhắc đến có lẽ là tôi xinh đẹp, tính cách hòa đồng.

 

Ngoài ra, tôi có mối quan hệ tốt với mọi người trong trường, và từng được bầu làm Chủ tịch Hội học sinh.

 

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi không học tiếp lên cao học mà chọn đi làm ngay.

 

Còn Thịnh Cảnh thì đương nhiên học tiếp, nhận được suất học bổng nghiên cứu sinh không hề bất ngờ.

 

Khi đó, khu ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh đã được chuyển sang tòa nhà mới, tôi đặc biệt xin nghỉ để lái xe giúp anh ấy chuyển đồ.

 

Tới dưới tòa nhà ký túc, Thịnh Cảnh ngăn tôi khi tôi định lên lầu:

 

“Để anh tự chuyển lên, em về đi.”

 

Tôi sững lại, một lúc lâu sau mới hỏi:

 

“Có phải anh cảm thấy cô bạn gái này của mình, trong giới nghệ sĩ toàn thiên tài của anh, thật sự không thể đưa ra ngoài được phải không?”

 

Thịnh Cảnh bất lực, cốc nhẹ vào mũi tôi:

 

“Em đang nghĩ gì vậy? Anh chỉ muốn giấu vợ đẹp trong ngôi nhà vàng (hoàng kim ốc), để tránh họ nhòm ngó thôi.”

 

Nhưng sau đó, mỗi lần tôi muốn gặp gỡ bạn bè của anh, đều bị anh từ chối với đủ mọi lý do.

 

Cho đến lần này, Thịnh Cảnh nghĩ tôi còn ở nước ngoài tham dự hội nghị, nên đã vô tư đăng vị trí của buổi tiệc mừng lên mạng xã hội.

 

Trong phòng, cuộc trò chuyện đã đổi sang chủ đề khác, nói về Fritz Kreisler và Menuhin Meeks.

 

Đó vẫn là thế giới mà tôi không cách nào hòa nhập.

 

Khi tôi chuẩn bị bỏ đi thì cửa phòng bất ngờ bị mở ra.

 

“Ơ? Cô là ai vậy?”

 

Một cô gái mặc váy trắng tựa như tiên nữ, ánh mắt cao ngạo lướt từ trên xuống dưới nhìn tôi:

 

“Có phải đi nhầm phòng không?”

 

2

 

Trong phòng bao lặng đi một thoáng, ánh mắt của Thịnh Cảnh dừng lại trên người tôi.

 

Dường như có chút bối rối thoáng qua trong mắt anh, nhưng rất nhanh, anh đã lấy lại bình tĩnh:

 

“Em đến từ lúc nào thế? Không phải đang ở Manhattan họp sao?”

 

Tôi do dự khoảng 0,1 giây, cuối cùng vẫn tỏ ra như không có chuyện gì:

 

“Vừa đến, đang tìm phòng đây.”

 

Ngay cả tôi cũng không thể giải thích nổi hành động của mình.

 

Có lẽ đó là bản năng của một Giám đốc Kinh doanh, luôn giữ lại một đường lui, tuyệt đối không dễ dàng lật con bài cuối cùng.

 

Cũng có thể là tôi muốn tự lừa mình thêm lần cuối, chỉ cần tôi không nói ra, mọi chuyện vẫn còn đường xoay chuyển.

 

Thịnh Cảnh cười, giới thiệu với mọi người:

 

“Trang Diệc Thư.”

 

“Là… bạn tôi.”

 

Bạn. Tôi nhẩm lại từ này trong đầu.

 

Một vị đắng chát dần lan ra nơi đầu lưỡi.

 

Bầu không khí trong phòng bao trở nên kỳ lạ, ánh mắt mọi người dừng lại trên chìa khóa xe của tôi, vẻ mặt lộ rõ sự “bừng tỉnh đại ngộ”.

 

Nhưng rất nhanh, cô gái mặc váy trắng đã phá vỡ sự cân bằng đó:

 

“Ha ha, Trang Diệc Thư, nghệ thuật giả vờ.”

 

“Cái tên này đúng là hợp với cô thật đấy.”

 

Tôi: “?”

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì Thịnh Cảnh đã thản nhiên bước tới, chắn giữa chúng tôi:

 

“Thẩm Tư, chỉ có cô là suốt ngày mồm mép lanh lợi.”

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page