Chương 2:
13/03/2025
Chương 1:
13/03/2025
Chương 3:
13/03/2025
Chương 4:
15/03/2025
Chương 5:
15/03/2025
Chương 6:
15/03/2025
Chương 7:
15/03/2025
Chương 8:
15/03/2025
Chương 9:
15/03/2025
Chương 10:
18/03/2025
Chương 11:
18/03/2025
Chương 12:
18/03/2025
Chương 13:
18/03/2025
Chương 14:
18/03/2025
Chương 15: NGOẠI TRUYỆN 1 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 16: NGOẠI TRUYỆN 2 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 17: NGOẠI TRUYỆN 3 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 18: NGOẠI TRUYỆN 4 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 19: NGOẠI TRUYỆN 5 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 20: NGOẠI TRUYỆN 6 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Quả thật là vậy.
Thân phận nữ nhi thừa tướng đủ để bảo vệ nàng ta.
Vết thương kia cũng chỉ là do truy binh vô tình làm bị thương, sau đó, bọn chúng thậm chí còn không dám rút đao thêm lần nữa.
Thế nhưng, dù Tức Mặc Dư vì chúng ta mà đổ máu, cuối cùng, chúng ta vẫn chẳng thể trốn thoát.
Chẳng qua chạy được năm dặm, đã bị thái tử đích thân xuất mã chặn lại, bắt ta và Chử Sư Thành giải về kinh.
Cũng bởi vậy mà Tức Mặc Dư bị tống vào đại lao, tội danh là: bao che tội phạm.
Còn Chử Sư Thành, thân phận tôn quý, tất nhiên không thể ngồi tù, bị giam lỏng trong thái tử phủ.
Mãi đến lúc ấy, ta mới biết vì sao phụ thân lại bị triệu hồi gấp về kinh.
Cũng chính lúc ấy, ta mới hay, toàn gia ta đã bị tru di.
Ông trời đối đãi với ta thật đúng là… chẳng biết phải nói sao cho hết!
Toàn gia chết trong tay Tức Mặc Thừa tướng và thái tử, vậy mà nữ nhi của thừa tướng cùng với đích tử của thái tử lại liều mạng bảo vệ ta.
Bảy ngày sau, ta bị phán tội chém đầu.
Còn Tức Mặc Dư, bởi vì giúp một phạm nhân như ta chạy trốn, bị biếm xuống thứ dân.
Thừa tướng vì muốn rũ sạch quan hệ, thậm chí còn cam lòng đoạn tuyệt với chính nữ nhi ruột thịt của mình.
6.
Khi ác mộng tan đi, trời đã sáng bừng.
Vừa mở mắt, ta liền thấy trong phòng có thêm một nam nhân.
“Thất thúc.”
Như ta đã nói, Thiên Ý Môn có chỗ dựa, mà chỗ dựa này cứng cỏi vô cùng, bởi vì môn chủ của Thiên Ý Môn chính là Thất hoàng tử đương triều – Chử Sư Trạch.
Trước kia, ta theo Chử Sư Thành gọi hắn là “thúc”, lâu ngày thành quen, nhưng thật ra hắn cũng chỉ hơn ta có năm tuổi mà thôi.
Hắn là đồ đệ của phụ thân ta.
Vì yêu thích đao thương quyền cước, mà phụ thân ta lại là đệ nhất võ sĩ Đại Chu, nên hắn đã bái người làm sư phụ.
Toàn bộ võ nghệ của hắn, bao gồm cả thuật kỵ xạ, đều do một tay phụ thân ta truyền dạy.
Ngày phụ thân gặp nạn, hắn không ở hoàng thành mà đang ở tận Nam Cảnh điều tra một vụ án tham ô.
Đến khi nhận tin chạy về, thi thể của phụ thân ta đã bị vứt ra bãi tha ma, bị chó hoang gặm đến trơ cả xương cốt.
Hắn về đến nơi, chỉ vừa kịp cứu ta, trở lại hoàng thành hai ngày trước khi ta bị hành quyết.
Thái tử và thừa tướng đã bày ra một ván cờ kín kẽ, muốn vì Mặc gia mà lật lại bản án trong chốc lát, tất nhiên là chuyện không thể.
Bởi vậy, hắn vô cùng thông minh, chẳng hề đi cầu xin phụ hoàng ban cho ta một con đường sống, thậm chí còn không để lộ tin tức mình đã quay về hoàng thành.
Hắn chỉ âm thầm hối lộ người của Hình Bộ, dùng một kẻ tử tù cải trang thành ta, đổi ta ra ngoài vào đêm trước ngày hành hình.
Lúc được đưa ra khỏi lao ngục, ta đã gần như chỉ còn một hơi thở mong manh.
Sau khi Hình Bộ đã tuyên án, không biết vì cớ gì, bọn chúng còn âm thầm giở trò, tiếp tục tra tấn ta.
Bọn chúng đánh ta đến gãy ba khúc xương sườn, dùng dây sắt nung đỏ quấn quanh người ta mười tám vòng.
Sắt nung đỏ, gần như đã thiêu cháy cả tấm lưng.
Thịt da nứt toác, máu thịt bầy nhầy.
Lúc Chử Sư Trạch đến đón ta, e rằng vẫn còn ngửi thấy mùi thịt cháy khét.
Cũng chính khi ấy, Chử Sư Trạch đưa ta ra ngoài, giấu trong phủ của hắn, đích thân chăm sóc suốt ba tháng trời.
Vậy nên, lúc này hắn nói một câu “Trên người ngươi có chỗ nào mà ta chưa từng thấy qua?” quả thật chẳng sai chút nào.
“Hôm nay là ngày nghỉ ngơi.”
Chử Sư Trạch thản nhiên chiếm lấy chiếc kỷ thấp của ta, cầm chén trà nhấp một ngụm rồi đáp: “Hôm qua sau khi ngươi trở về, Chử Sư Thành đã phái người khắp nơi tìm kiếm ngươi.”
Ta dùng đầu óc còn mơ màng vì vừa mới tỉnh ngủ, suy nghĩ một lát, rồi nói: “Hắn tìm Tức Mặc Dư, không phải tìm ta.”
Ngẫm lại, tiếng “A Nhu” mà Chử Sư Thành thốt lên đêm đó, e rằng chỉ là một tiếng gọi vô thức trong lúc bối rối mà thôi.
Dù sao, trong mắt người Đại Chu, Mặc Nhu đã chết từ ba năm trước rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận