Ám Sát Thái Tử Đương Triều

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Phụ thân dường như đã dự cảm được điều gì. 

 

Người để lại ta cho đội thân binh, dặn chớ theo người quay về, lại lệnh ta tìm chỗ ẩn nấp.

 

Nhưng, dù vậy, vẫn chẳng thể giữ được tính mạng ta.

 

Không rõ là kẻ nào đã mật báo rằng ta cùng phụ thân xuất chinh, một tháng sau khi người hồi kinh, quân doanh bắt đầu truy lùng ta.

 

Vốn dĩ ta đã ẩn nấp kỹ càng, nhưng vị tướng lĩnh mới được phái tới kia lại thẳng tay chém đầu một trăm thân binh của phụ thân, ép ta phải xuất hiện.

 

Cuối cùng, ta bị áp giải về hoàng thành.

 

Lúc xe tù sắp tới kinh đô, Chử Sư Thành đột nhiên tập kích, đoạt lấy xe tù.

 

Chính y tự mình đến.

 

Thân phận thái tôn bày ra đó, đám áp giải không dám tổn thương y, nhưng giữa lúc giao đấu, đao kiếm vô tình, có một thị vệ áp giải đã vung đao về phía ta.

 

Lưỡi đao sắp đâm thẳng vào tim ta, y gào lên một tiếng thảm thiết: “A Nhu!” rồi lao tới, lấy thân mình chắn cho ta nhát đao ấy.

 

Y thành công đoạt được ta.

 

Khi đó, không ai trong hoàng thành hay biết, ta và hắn đã âm thầm kết ước trọn đời.

 

Chúng ta quen biết từ thuở nhỏ.

 

Những năm ấy, hoàng tử, hoàng tôn trong kinh thành cùng con cháu các vương công quý tộc phần lớn đều học tại Quốc Tử Giám. 

 

Chúng ta cũng là khi ấy mà gặp gỡ.

 

Từ bảy tuổi đến mười sáu tuổi.

 

Ta đã sớm quên mất bản thân làm thế nào mà cùng y thân cận, chỉ nhớ rõ khi ấy, y thường dùng đôi phượng nhãn đẹp đẽ ấy nhìn ta chăm chú.

 

Y sinh ra đã tuấn mỹ, trong hoàng thành có biết bao cô nương ái mộ.

 

Nhưng y lại chỉ thích quanh quẩn bên ta, dùng gương mặt như họa mà mê hoặc lòng ta. 

 

Một dung nhan khuynh thế như vậy, ai có thể kháng cự? 

 

Huống chi, y lại dịu dàng, mỗi khi cùng ta đối thoại, trong lời nói luôn mang theo ý cười ôn hòa. 

 

Kể cả khi ta nóng nảy, giận dữ đánh người, y cũng chẳng trách ta thô lỗ, trái lại còn ở bên cổ vũ.

 

Chẳng những không ghét bỏ, mà còn đứng một bên vỗ tay khen ngợi.

 

Ngươi nói xem, làm sao mà không động tâm được chứ?

 

Cho nên, vào ngày trước khi lén theo phụ thân ra chiến trường, khi y nắm lấy tay ta, khẽ nói: “A Nhu, chờ ngươi lần này trở về, ta liền tới phủ cầu thân.”

 

Ta chỉ trầm ngâm chốc lát, liền gật đầu đáp ứng.

 

Thế nhưng, đợi đến khi ta trở lại, lại là trong cảnh y đến cướp xe tù của ta.

 

Y giấu ta ở một tòa trạch viện bên ngoài hoàng thành suốt nửa tháng, bản thân cũng dưỡng thương trong ấy, mãi đến khi có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại.

 

Khi đó, ta vẫn chưa hiểu vì sao phụ thân lại bị triệu hồi về kinh, càng không rõ tại sao mình lại bị giam trong xe tù.

 

Ta hỏi Chử Sư Thành, y chẳng chịu nói gì, chỉ đáp: “A Nhu, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.”

 

Nửa tháng sau, vào một đêm khuya, hộ vệ của hắn vội vã chạy đến báo tin: có người đã phát hiện ra chúng ta.

 

Dù thương thế chưa lành, Chử Sư Thành vẫn lập tức đưa ta rời khỏi kinh thành trong đêm.

 

Thế nhưng, làm sao y có thể là đối thủ của thánh thượng cùng phụ vương y? 

 

Chúng ta chỉ trốn được ba ngày, truy binh phía sau đã đuổi đến.

 

Bọn chúng vây chặn ta và Chử Sư Thành trên một con đường nhỏ, ta cứ tưởng rằng mạng mình sẽ phải bỏ lại nơi đó.

 

Nhưng ngay lúc ấy, Tức Mặc Dư lại mang theo hộ vệ của phủ thừa tướng chạy đến.

 

Nói đến, nàng ta cũng là bằng hữu kiêm đồng môn của chúng ta, ba người thường xuyên cùng nhau đùa nghịch.

 

Bất quá, Tức Mặc Dư không giống ta – từ nhỏ đã làm bạn với đao kiếm, nàng ta là tiểu thư khuê các thực thụ, ngay cả đại đao hai mươi cân của ta cũng chẳng nâng lên nổi.

 

Vậy mà hôm ấy, nàng ta lại dẫn theo hộ vệ của phủ thừa tướng, thay ta và Chử Sư Thành cản truy binh, thậm chí bản thân còn bị thương.

 

Ta muốn quay lại cứu người, nhưng nàng ta chỉ ôm vết thương, lớn tiếng hét: “Chạy mau, A Nhu! Bọn chúng không dám giết ta đâu!”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page