Chương 2:
13/03/2025
Chương 1:
13/03/2025
Chương 3:
13/03/2025
Chương 4:
15/03/2025
Chương 5:
15/03/2025
Chương 6:
15/03/2025
Chương 7:
15/03/2025
Chương 8:
15/03/2025
Chương 9:
15/03/2025
Chương 10:
18/03/2025
Chương 11:
18/03/2025
Chương 12:
18/03/2025
Chương 13:
18/03/2025
Chương 14:
18/03/2025
Chương 15: NGOẠI TRUYỆN 1 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 16: NGOẠI TRUYỆN 2 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 17: NGOẠI TRUYỆN 3 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 18: NGOẠI TRUYỆN 4 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 19: NGOẠI TRUYỆN 5 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 20: NGOẠI TRUYỆN 6 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
5
Cũng may mấy năm nay ta quanh quẩn bên bờ sinh tử, cho nên dù bị một kiếm xuyên ngực, vẫn chưa thể chết được.
Lần nữa tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.
Chử Sư Thành vẻ mặt như vừa mới khóc tang cho ta xong, ngồi thẫn thờ bên giường.
Thấy ta tỉnh lại, y mừng rỡ đến rơi lệ, thế nhưng thoáng ngừng lại mấy hơi thở, rồi mới nhẹ giọng gọi ta: “A Du.”
Ta mờ mịt.
Vậy rốt cuộc, mình đã lộ tẩy hay chưa?
Gần như theo bản năng, ta cúi đầu nhìn y phục trên người.
Đã bị thay đổi.
Tim nảy lên một cái.
Chử Sư Thành thấy ta nhìn y phục, lập tức cuống quýt giải thích: “Quần áo của nàng không phải do ta thay, là thị nữ của ta làm.”
Ta âm thầm thở phào một hơi.
Đồng thời, trong lòng cũng đã hạ quyết tâm—phải rời khỏi Thái tử phủ ngay!
Bất luận Chử Sư Thành đêm qua gọi nhầm hay đã biết rõ thân phận của ta, tiếp tục lưu lại nơi này, chỉ sợ sớm muộn gì cũng mất mạng.
Tên cẩu Thái tử kia đã hóa điên rồi.
Giết ta không thành, lần sau chắc chắn sẽ quay lại.
Nhưng nếu còn cố chấp ở lại đây mà mất luôn cái mạng nhỏ của mình, thì quả thật không đáng.
Ta nói: “Điện hạ, vết thương của ta đã không còn đáng ngại, chỉ là ta cùng ngài chưa thành thân, quả thực không tiện tiếp tục quấy rầy lâu hơn.”
Vết thương này đương nhiên không có gì nghiêm trọng.
Tuy rằng đêm qua ta bị bất ngờ, tình thế cấp bách, nhưng khi va vào mũi kiếm của ám vệ, ta vẫn kịp tránh khỏi chỗ hiểm.
Chử Sư Thành trên mặt thoáng qua một tia do dự, thế nhưng ngay sau đó, lại vô cùng kiên định nói: “Nàng yên tâm, lần này, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Ta: “……”
Nghĩ đến cú đẩy đêm qua của y, ta hoàn toàn hóa đá.
Bất luận y nói gì, ta đều không dao động.
Lấy cớ “nam nữ thụ thụ bất thân,” ta đuổi y ra khỏi Tây Uyển, sau đó lập tức lặng lẽ rời khỏi Thái tử phủ trong đêm, quay về Thiên Ý Môn.
Môn chủ vừa thấy ta người chưa giết được lại còn mang thương tích trở về, chỉ muốn nhào đến muốn lột da ta… Không, là lột y phục của ta.
Ta vươn tay giữ chặt cổ tay hắn, nhướng mày trêu chọc: “Sao vậy, Thất thúc? Giờ trong giới sát thủ cũng bắt đầu thịnh hành quy tắc ngầm rồi à?”
Động tác lột y phục của hắn thoáng khựng lại.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia bỗng chốc phun ra lửa giận, ngay sau đó gằn giọng quát lên: “Trên dưới cả người ngươi, có nơi nào ta chưa từng thấy qua?!”
Ta nghẹn lời.
Đây quả thực là sự thật.
Ba năm trước, ta bị thương đến mức da thịt chẳng còn lành lặn, chính hắn đã tận tay chăm sóc ta.
Thay thuốc, đút cơm, đổi y phục, chưa từng nhờ đến tay kẻ khác.
Hắn thấy ta bị nghẹn, liền bực bội trừng mắt: “Làm sao mà bị thương? Hiện nay trong Đại Chu, số kẻ có thể đả thương ngươi, e rằng không quá mười người.”
Ta chợt nhớ lại tiếng gọi “A Nhu” của Chử Sư Thành đêm qua, lòng có chút chột dạ, khẽ cười: “…Bị quần ẩu.”
“Tên kia làm?”
Ta: “…”
Cái kiểu hiểu rõ gốc rễ này, thực khiến người ta chán ghét.
“Hết thảy phải cẩn thận, chớ nóng vội.” Hắn thở dài một hơi, nói: “Mặc Nhu, thù của sư phụ, chúng ta ắt báo. Oan án của Mặc gia, chúng ta nhất định phải minh oan.”
“Nhưng nếu ngươi lại gặp chuyện, sư phụ dưới suối vàng e rằng không chịu nổi, đến tìm ta tính sổ mất.”
“Ồ.”
Phải rồi, ta là một thích khách, cũng là nữ nhi duy nhất còn sống của Mặc Ly tướng quân.
Đêm ấy, ta nằm mơ, mơ thấy chuyện xưa của hơn ba năm trước.
Giấc mộng khởi đầu bằng một tiếng gọi thê lương xé ruột xé gan của Chử Sư Thành: “A Nhu!”
Thuở ấy, ta ham chơi, chán ghét hoàng thành cũ kỹ chẳng có gì mới mẻ, lại thường xuyên nghe phụ thân kể chuyện sa trường, lòng sinh ngưỡng vọng.
Vì vậy, ta liền lén lút theo người xuất chinh.
Trận chiến vừa mới khởi đầu, hoàng thượng bỗng hạ một đạo thánh chỉ, cấp báo vạn dặm triệu hồi phụ thân ta trở về hoàng thành.
You cannot copy content of this page
Bình luận