Ám Sát Thái Tử Đương Triều

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Ba năm trước, Mặc tướng quân dẫn binh trấn thủ Bắc Cương, giao chiến với quân Bắc Tề. 

 

Trận đầu tiên, ông ấy thua.

 

Nhưng đó không phải là bại trận thật sự, mà chỉ là kế dụ địch thâm nhập.

 

Nào ngờ, sau khi cố ý để thua Bắc Tề, Tức Mặc Thừa tướng liền giả tạo một phong thư, vu tội Mặc tướng quân thông đồng với Bắc Tề, phản bội triều đình.

 

Lời lẽ trong thư vô cùng chắc chắn, còn mạnh miệng nói: “Quân ta từ trước đến nay chưa từng chiến bại, làm sao có thể thua trước Bắc Tề được?”

 

Thánh thượng lập tức phái Giám quân hồi kinh trong đêm, phối hợp cùng với Tức Mặc Thừa tướng bày mưu hãm hại Mặc tướng quân.

 

Thánh thượng trong vòng mười vạn dặm hạ lệnh khẩn cấp, lập tức đổi chủ soái, triệu hồi Mặc tướng quân về kinh, toàn gia tru di.

Mà nguyên nhân khiến Mặc tướng quân bị hãm hại, chính là do Thái tử gia ngầm sai khiến. 

 

Khi đó, Thái tử gia cùng Tam hoàng tử đấu đá đến hồi gay cấn.

 

Mẫu phi của Tam hoàng tử chính là dì ruột của Mặc tướng quân, ắt hẳn không thể lôi kéo về phe mình.

 

Vậy nên, chỉ còn cách diệt trừ Mặc tướng quân, thuận tiện đá luôn Tam hoàng tử xuống ngựa.

 

“Nay, người cùng Thất thúc đối đầu, vậy thì Tức Mặc Thừa tướng đã đắc tội gì với người?”

 

Tức Mặc Thừa tướng phạm vào điều gì, Thái tử gia lại muốn tranh đấu với Thất hoàng tử ra sao, ta không nghe tiếp được.

 

Bởi vì một cái bạt tai giáng thẳng lên mặt Chử Sư Thành, chấm dứt đề tài này.

 

Giờ phút này, điều ta quan tâm hơn cả chính là làm thế nào để tiếp tục sống sót mà lưu lại trong Thái tử phủ.

 

Phải, là sống sót!

 

Cái tên cẩu thái tử gia kia thật sự ra tay với ta rồi!

 

Ngày thứ hai sau trận tranh cãi giữa Chử Sư Thành và Thái tử gia, Tây Uyển đột nhiên xuất hiện một số thứ không nên xuất hiện — mèo chết, chó chết, chuột chết.

 

Lời cảnh cáo đã ném thẳng vào mặt.

 

Nhưng ta không nói cho Chử Sư Thành biết, chỉ càng chăm chỉ hành động lúc nửa đêm, từng bước từng bước dò xét hết mọi ngóc ngách trong Thái tử phủ.

 

Nhìn thấy thứ tốt, tiện thể phát triển nghề tay trái, tiện tay “dắt dê,” hễ lấy được gì đều bí mật đưa về Thiên Ý Môn.

 

Người mà ta còn dám giết, lẽ nào lại sợ mấy thứ này?

 

Chúng ta làm sát thủ, không gì là không dám!

 

Thế nhưng, đêm nay, ta vừa mới tắm rửa xong, đang ra sân thưởng trăng, liền lập tức nhận ra có điều không ổn.

 

Bản năng của sát thủ nói cho ta biết, Tây Uyển đã có ám vệ lẻn vào.

 

Thái tử gia rốt cuộc không đợi nổi nữa rồi sao?

 

E là vậy. 

 

Nhãn lực ta tốt, liếc mắt một cái liền nhìn rõ bốn tên ám vệ, hơn nữa, toàn bộ đều là cao thủ.

 

Chớ nói là đối phó với một kẻ không chút sức phản kháng như Tức Mặc Dư, dù có đối đầu với sát thủ như ta, cũng là thế cân bằng ngang tài.

 

Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, kiếm quang đã lạnh lẽo lướt qua, ta theo bản năng liền muốn ra tay, một hơi trừ khử bốn kẻ kia.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Chử Sư Thành lại xuất hiện.

 

Mẹ kiếp, nếu tên mê muội tình ái này biết ta biết võ công, chẳng phải mình sẽ bị bại lộ rồi sao?

 

Ngay trong nháy mắt ta còn đang do dự, mũi kiếm của ám vệ đã kề sát ngực.

 

Chử Sư Thành, vốn cả đời xuất chiêu bằng mồm, vừa thấy cảnh này, liền đỏ hoe hốc mắt, xé gan xé ruột mà gào lên một tiếng: “A Nhu!”

 

Ta: “!”

 

Ta rốt cuộc lộ tẩy khi nào vậy?!

 

Còn chưa kịp tiêu hóa hết nỗi kinh hãi, y đã nhanh như chớp lao đến, mạnh mẽ đẩy ta một cái.

 

Sau đó, ta liền bị đẩy thẳng về phía… thanh kiếm của một tên ám vệ khác!

 

Ta nghe thấy âm thanh lưỡi kiếm xuyên qua da thịt.

 

Rồi, trơ mắt nhìn lưỡi kiếm lạnh như băng ấy chôn sâu vào ngực mình.

 

Ta: “???”

 

Y đây là đã cùng phụ vương hắn bàn bạc ổn thỏa, quyết tâm lấy mạng ta rồi đúng không?!

 

Một ngụm máu tươi trào ra khỏi miệng.

 

Trước khi nhắm mắt, ta mơ hồ nhìn thấy Chử Sư Thành như hóa điên, ba đường năm nhát, chém bay đầu cả bốn tên ám vệ.

 

Nhưng những chuyện ấy, còn có liên quan gì đến ta nữa đây?!

 

Đã lạnh người rồi!

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page