Chương 2:
13/03/2025
Chương 1:
13/03/2025
Chương 3:
13/03/2025
Chương 4:
15/03/2025
Chương 5:
15/03/2025
Chương 6:
15/03/2025
Chương 7:
15/03/2025
Chương 8:
15/03/2025
Chương 9:
15/03/2025
Chương 10:
18/03/2025
Chương 11:
18/03/2025
Chương 12:
18/03/2025
Chương 13:
18/03/2025
Chương 14:
18/03/2025
Chương 15: NGOẠI TRUYỆN 1 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 16: NGOẠI TRUYỆN 2 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 17: NGOẠI TRUYỆN 3 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 18: NGOẠI TRUYỆN 4 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 19: NGOẠI TRUYỆN 5 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 20: NGOẠI TRUYỆN 6 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Huynh đài, cầu xin huynh, bớt chính nghĩa một chút đi có được không?!
Cầu xin ngươi, làm một con súc sinh đi mà!
Ta có cả Thiên Ý Môn chống lưng!
Môn chủ là thúc thúc ruột của ta!
Hơn nữa, Thiên Ý Môn còn có thế lực phía sau nữa!
Ngươi lo cái gì chứ?!
4.
Lúc ta khổ sở cầu khẩn Chử Sư Thành tha ta một mạng đi nhưng chẳng có kết quả, thì viện binh đã đến.
Tiểu thư của tân Thừa tướng đến phủ Thái tử làm khách.
Làm khách? Đó chẳng qua chỉ là cái cớ, mục đích đương nhiên là đến xem mắt với Chử Sư Thành.
Trong lòng ta vỗ tay cười lớn, mau mau có một tiểu yêu tinh nào đó đến câu mất hồn tên kia đi thôi!
Không may thay, nụ cười ấy lại lỡ lộ ra trên mặt.
Kết quả là, Chử Sư Thành nắm lấy tay ta – bàn tay vừa mới tùy ý gõ nhẹ lên bàn – ánh mắt thâm tình nhìn ta, ôn nhu nói: “A Du, muội yên tâm, ta sẽ không đi gặp nàng ta, muội không cần phải miễn cưỡng cười như vậy.”
Ta: “?”
Hóa đá rồi.
Cái tên mê muội tình ái này!
Chỉ vì Chử Sư Thành ngày ngày chạy đến chỗ ta bày tỏ tình sâu nghĩa nặng, mà ta đã ở phủ Thái tử hơn một tháng trời, thế nhưng vẫn chưa từng gặp được chính chủ.
Đến ngày thứ năm kể từ khi Chử Sư Thành từ chối gặp tiểu thư tân Thừa tướng, có lẽ Thái tử gia đã cảm thấy ta quá chướng mắt, bèn hạ mình đến Tây Uyển mà răn dạy ta một phen.
Thật là cảm động trời đất!
Ta mặt dày lăn lộn trong phủ Thái tử hơn một tháng, cuối cùng cũng diện kiến mục tiêu ám sát của mình.
Thái tử gia dùng ánh mắt khinh miệt thiên hạ nhìn ta, lạnh nhạt nói: “Nguyên bản tháng sau hẳn là thời điểm ngươi và Thành Nhi thành thân. Chỉ là, phụ mẫu của ngươi đã qua đời, hôn sự này đành phải hoãn lại.”
Lại lải nhải một tràng dài, ý tứ duy nhất là: Ngươi chưa thành thân, cứ thế ở mãi trong phủ ta là không hợp lý, mau cút đi cho ta!
Ta còn đang nghĩ xem nên làm thế nào để bán thảm, thì Chử Sư Thành vội vã từ ngoài cửa xông vào.
Thấy ta đang quỳ dưới đất, y không nói không rằng, vươn tay kéo ta dậy, chắn sau lưng, lớn tiếng hướng phụ thân mình mà quát lên: “Phụ vương, người muốn làm gì? Chẳng lẽ người lại muốn giống như ba năm trước…”
Câu nói sau đó lại bị y mạnh mẽ nuốt xuống.
Có chuyện hay ho đây!
Tim ta thoáng chốc đập nhanh hơn mấy phần, lập tức dựng thẳng tai lên nghe ngóng.
Nhưng đáng tiếc, dựng tai cũng chỉ là vô ích, Thái tử gia căn bản không cho ta cơ hội hóng chuyện.
Ông ta lạnh mặt nhìn thoáng qua Chử Sư Thành, trầm giọng nói: “Đây là thái độ con dùng để nói chuyện với phụ vương sao?”
Sau đó liền quay người rời đi.
Trước khi đi còn không quên ném cho ta một ánh mắt hàm ý: Mau tự mình cút đi.
Từ sau khi Thái tử gia ghé qua Tây Uyển, dù ngày nào Chử Sư Thành vẫn đến chỗ ta biểu lộ tình ý, nhưng liên tục mấy ngày nay lại có vẻ tâm sự nặng nề.
Đêm nay, y không tới tìm ta luận bàn nhân sinh, rốt cuộc ta cũng có cơ hội dạo một vòng Thái tử phủ, quan sát cục thế nơi này.
Khinh công của ta không tệ, chỉ trong mấy lần tung người, đã đi khắp một lượt Thái tử phủ.
Vốn định sau khi thăm thú xong liền về ngủ, nào ngờ khi ngang qua thư phòng, lại tình cờ nghe thấy bên trong vọng ra tiếng tranh cãi.
“Phụ vương, hay là nói, Thừa tướng phủ vốn dĩ chính là do người sai người phóng hỏa thiêu rụi?”
Là giọng của Chử Sư Thành!
Ta: “!!!”
Hảo hán, chuyện lớn đây rồi!
Ta lập tức tìm một chỗ khuất thích hợp, yên vị, chuẩn bị hóng hớt.
“Nghịch tử, con nói cái gì?”
“Ba năm trước, chẳng phải người cũng đã từng làm vậy sao? Cả nhà Mặc tướng quân chẳng phải chính là do người ra tay diệt trừ ư? Mặc tướng quân có cấu kết với Bắc Tề hay không, trong lòng người chẳng lẽ còn không rõ?”
Hai người tranh cãi một hồi, ta rốt cuộc đã nghe rõ sự tình.
You cannot copy content of this page
Bình luận