Ám Sát Thái Tử Đương Triều

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Nhưng y lo ta đau lòng, người khác thì không.

 

Bởi vì— hóng chuyện là thú vui lớn nhất của dân chúng hoàng thành.

 

Sau khi Chử Sư Thành có việc rời đi, ta bắt chước Lâm Đại Ngọc, dựa người vào một tảng đá giả trong Tây Uyển, định nhân cơ hội này quan sát bố cục Thái tử phủ, tiện bề hành động.

 

Giết Thái tử, tất phải hiểu rõ địa hình.

 

Nhưng còn chưa kịp quan sát, đã nghe thấy hai gia nhân của Thái tử phủ đang bàn luận về vụ hỏa hoạn ở Tể tướng phủ.

 

Một người thấp giọng nói: “Chắc là có kẻ báo thù đi.”

 

“Ai lại có thâm thù đại hận với Tể tướng đến mức muốn diệt cả nhà ông ta chứ?”

 

“Ngươi quên rồi sao? Ba năm trước, cả nhà Mặc tướng quân bị tru di cửu tộc…”

 

Lời còn chưa dứt, tên hạ nhân nọ liền bị đồng bạn bịt miệng, hạ giọng quát: “Ngươi chán sống rồi sao? Chuyện này cũng dám nghị luận à?!”

 

Việc này, cả Đại Chu ai ai cũng biết.

 

Ba năm trước, Mặc Ly — Mặc tướng quân, danh chấn Đại Chu, trong trận chiến với Bắc Tề bị tố cáo thông đồng với giặc, cố ý bày mưu để quân Đại Chu bại trận.

 

Kẻ đứng ra tố cáo ông ấy chính là Tể tướng Tức Mặc.

 

Ông ta trình lên thánh thượng những bức thư mật đàm giữa Mặc tướng quân và Bắc Tề, khiến Mặc tướng quân bị khép vào tội phản quốc.

 

Cuối cùng, thánh thượng hạ chỉ — tru di cửu tộc.

 

Cả gia tộc Mặc thị, từ già đến trẻ, tổng cộng một trăm bốn mươi lăm mạng người, không ai thoát khỏi, chết một cách gọn gàng chỉnh tề.

 

Ta ngồi một bên, nhìn hai tên gia nhân đang xì xầm bàn tán, thầm nghĩ: Mặc tướng quân đúng là chết cũng không yên. 

 

Cả nhà đã bị diệt từ lâu, thế mà giờ vẫn bị mang ra làm kẻ chịu tội thay.

 

Năm ngày sau.

 

Hình Bộ cuối cùng cũng đưa ra kết luận điều tra: Tể tướng phủ do bất cẩn mà phát hỏa, toàn gia không kịp thoát thân.

 

Khi Chử Sư Thành đến báo tin, y nhìn ta với vẻ mặt cẩn trọng, sợ ta sẽ phát điên mà không chịu tin, rồi chạy đến Hình Bộ làm loạn.

 

Ta thì chẳng hề bất ngờ chút nào.

 

Tể tướng đã chết, đại thụ đổ xuống, bầy khỉ tất nhiên phải tản.

 

Vì một kẻ đã chết mà hao tâm tổn sức, quả thực không đáng.

 

Hơn nữa, nếu vụ này thật sự là có kẻ đứng sau chủ mưu, nhưng lại không tìm ra hung thủ, vậy thì Hình Bộ làm sao ăn nói với thánh thượng?

 

Huống hồ, cho dù thật sự có kẻ chủ mưu đứng sau, thì ngọn lửa kia cũng đã thiêu sạch mọi chứng cứ, từ dấu vết cho đến thi thể, chẳng để lại chút manh mối nào.

 

Ta thầm cảm thán, Hình Bộ Thượng thư quả nhiên là lão cáo già chốn quan trường.

 

Nhưng để tránh để lộ sơ hở, không để Chử Sư Thành nhìn ra ta thực chất chẳng hề đau lòng, ta đành vùi mặt xuống bàn, giả bộ bi thương đến chết đi sống lại.

 

Chử Sư Thành lại nghĩ ta quá mức đau buồn, nên ngồi xổm bên cạnh, kiên nhẫn giảng giải suốt cả buổi chiều về việc “muội phải kiên cường”, rót cho ta một bát canh gà tâm linh đầy ắp.

 

Thế nhưng, nửa tháng sau, ta thật sự đau lòng.

 

Vì Thái tử quả nhiên làm đúng như ta lo lắng ban đầu — quyết tâm đuổi ta ra khỏi Thái tử phủ, đồng thời giải trừ hôn ước giữa ta và Chử Sư Thành.

 

Ta: “……”

 

Xem ra, Thái tử đang mong ta có chút “tự biết thân biết phận”, tự giác mà thu dọn hành lý rời đi.

 

Cho nên, ông ta không trực tiếp để Chử Sư Thành đến nói chuyện với ta, cũng chẳng tự mình xuất hiện, mà chỉ âm thầm sai người trong phủ, cố ý nhắc đến chuyện này một cách lấp lửng ngay trước mặt ta.

 

Theo tính cách thông minh lanh lợi của Tức Mặc Dư, nàng ta tất nhiên có thể nghe hiểu được.

 

Hơn nữa, với sự kiêu ngạo của nàng ta, tất nhiên sẽ không chịu nhẫn nhục cầu toàn, mà tự mình đề xuất rời đi.

 

Nhưng mà…

 

Ta giả làm Tức Mặc Dư, chứ ta không phải là Tức Mặc Dư thật sự.

 

Sát thủ như ta, hành tẩu giang hồ, mặt mũi là thứ không cần thiết nhất.

 

Thế nên, ta quyết định — làm bộ như không nghe thấy lời đuổi khách kia.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page